Mình chỉ nhớ là ngày xưa Anh Cô vốn tên thật là Lưu Anh, là một quý phi trong cung
Đoàn Hoàng gia, gặp gỡ và có tình cảm với
Chu Bá Thông sinh ra một đứa con. Đứa bé bị
Cừu Thiên Nhận đánh một đòn trí tử nhằm ép Đoàn Trí Hưng hao tổn nội lực mới cứu được, nhưng Đoàn hoàng gia không cứu vì ghen.
Một trích đoạn:
"Hoàng Dung tức giận nói:
- Người đàn bà ấy lòng dạ tàn độc thật! Bà ta đã biết chỗ bá bá ở, lại sợ công phu của mình không bằng, nén lòng chờ thời cơ, vừa khéo con bị Cừu Thiết chưởng đả thương, bèn chỉ con tới đây xin bá bá chữa trị, một mũi tên được hai đích, đã để bá bá hao tốn chân lực rồi thừa cơ hạ độc, thật không ngờ con lại trở thành lợi khí trong tay mụ ác phụ hại người ấy. Bá bá, bức họa của Âu Dương Phong tại sao lại nằm trong tay bà ta. Bức họa ấy có liên quan gì tới vụ này?
Nhất Đăng đại sư cầm bộ Đại trang nghiêm luận kinh trên chiếc bàn nhỏ, giở ra một chỗ, đọc:
- Trước kia có một vị vua tên Nhật Lô Tỳ, chuyên cần khổ hạnh để mong chứng ngộ được pháp môn chính giác. Một hôm có con đại bàng đuổi theo một con bồ câu, con bồ câu bay vào nách Lô Tỳ, toàn thân run rẩy. Đại bàng xin vua trả lại, nói:
- Quốc vương cứu bồ câu thì đại bàng không khỏi phải chết đói.
Vua nghĩ cứu một vật hại một vật, về lẽ thì không đúng, vì vậy cầm dao sắc tự cắt thịt đùi cho đại bàng ăn. Đại bàng lại nói:
- Chỗ thịt quốc vương cắt nhẹ hơn thịt bồ câu. Vua Lô Tỳ bảo lấy cân ra, đặt miếng thịt đùi và bồ câu lên hai đĩa cân nhưng miếng thịt nhẹ hơn, đĩa cân bên con bồ câu chúc xuống. Vua tiếp tục cắt thịt bụng, thịt vai, thịt cánh tay, thịt nách mà vẫn không nặng bằng con bồ câu, vua nhảy luôn lên cân. Lúc ấy mặt đất chấn động, các tiên tấu nhạc, thiên nữ rắc hoa, hương thơm ngát đường. Thiên long, dạ xoa đều từ trên không ca ngợi
- Thiện tai thiện tai, đại dũng như thế, xưa nay chưa có.
Đó tuy là chuyện thần thoại nhưng Nhất Đăng đọc rất từ bi trang nghiêm, mọi người nghe đều không khỏi cảm động.
Hoàng Dung nói:
- Bá bá, bà ta sợ người không trị thương cho con, nên dùng bức họa này để làm người động lòng.
Nhất Đăng cười khẽ nói:
- Đúng là như thế. Hôm ấy nàng rời Đại Lý, lòng đầy oán hận, nhất định đã hỏi khắp các hảo thủ giang hồ muốn học võ để trả thù, vì thế gặp Âu Dương Phong. Âu Dương Phong hiểu rõ tâm ý nàng chắc cũng trù hoạch kế sách giúp, vẽ bức tranh này cho nàng. Bộ kinh này lưu truyền rộng rãi ở Tây Vực, Âu Dương Phong là người Tây Vực ắt cũng đã biết câu chuyện này.
Hoàng Dung căm hờn nói:
- Lão Độc vật lợi dụng Anh Cô, mà Anh Cô lại lợi dụng con, đây đúng là độc kế liên hoàn mượn dao giết người.
Nhất Đăng thở dài nói:
- Ngươi cũng không cần tự trách mình, nếu ngươi không gặp nàng, nàng cũng sẽ tùy ý đánh một người bị thương rồi chỉ y tới đây xin ta chữa trị cho, chỉ là nếu không có người võ công cao cường hộ tống thì không dễ mà lên được núi. Bức tranh này của Âu Dương Phong vẽ đã lâu, mưu kế an bài ít nhất cũng đã mười năm. Trong mười năm ấy không tìm được cơ duyên nào tốt, đó cũng là vận số xui khiến ra như thế."