Căn nhà không có tiếng cười” và ước mơ của bé Thảo ( Người Thái Bình Vào Hết Đây )

Status
Not open for further replies.

ZzhoanghungzZ

Verified
Joined
Dec 13, 2010
Messages
4,947
Reactions
3,813
MR
0.000
Người anh mắc chứng bệnh cong cột sống bẩm sinh luôn mồm la hét, bà bác ruột điên dại thường xuyên lẩm bẩm, ông bố ốm đau suốt ngày nhăn nhó, người mẹ khắc khổ không biết đến nụ cười và tương lai mờ mịt của cô bé thông minh, học giỏi.


Hạnh phúc vừa lóe lên đã vụt tắt

Men theo con đường đất heo hút, hỏi thăm mãi tận cuối làng, tôi mới tìm thấy căn nhà lụp xụp, cũ nát của gia đình anh Trần Viết Chữ (SN 1967) và chị Nguyễn Thị Xíu (SN 1972) tại xóm 6, thôn Kênh, xã Tây Đô, Hưng Hà, Thái Bình.


Bại liệt ngay từ khi chào đời, nay đã 22 tuổi, Dương vẫn ngô nghê như đứa trẻ
Một vài tia nắng ấm áp của mùa đông không đủ sức xua đi sự lạnh lẽo và ảm đạm trong căn nhà cấp bốn lúc nào cũng văng vẳng tiếng la hét vì đau đớn của chàng trai Trần Văn Dương (22 tuổi) bị bại liệt từ khi vừa chào đời. Trên manh chiếu rách ngổn ngang bát chén, quần áo, chăn màn, Dương đưa đôi mắt vô hồn, ngờ nghệch nhìn ra phía cửa khi thấy chúng tôi đến.

Bằng giọng rầu rĩ, chị Xíu nghẹn ngào kể về hoàn cảnh đáng thương của gia đình mình. Chị và anh Chữ về với nhau năm 1992, một năm sau cậu bé Trần Văn Dương ra đời. Ngày chị mang bầu, cả hai bên gia đình nội ngoại đều rất vui mừng, còn bản thân chị thì mong mỏi từng ngày được tận mắt nhìn thấy hình hài đứa con mà chị hằng mơ ước.

Thế rồi, ngày chị “trở dạ” cũng đã tới, phút giây ra đời của bé trai rất dễ thương khiến chị vô cùng sung sướng và nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Tiếc thay, niềm hạnh phúc ấy của chị đã vụt qua khi cậu bé ấy tới 8 ngày cũng chẳng biết bú, mặt mũi thì tím ngắt và cứ khóc cho tới khi nấc không thành tiếng và toàn thân lạnh toát, ngất lịm đi mà không ai biết lí do vì sao.

Lo sợ, chị đưa con trai đi khám ở bệnh viện huyện Hưng Hà, các bác sĩ đã chẩn đoán cậu bé bị cong xương sống bẩm sinh, nếu có phẫu thuật thì khả năng thành công là rất ít.


Căn nhà lụp xụp của vợ chồng anh Trần Viết Chữ​

Tuy gia cảnh nghèo khó, anh chị vẫn dốc sức vay mượn khắp nơi để đưa cậu con trai bé bỏng đi chữa trị. Nhưng rồi, cuộc phẫu thuật cũng kết thúc trong thất bại, khiến vợ chồng anh Chữ đau đớn và suy sụp tinh thần, kéo theo cả một khoản nợ lớn là chi phí của quá trình chữa trị.

Chị Xỉu kể với tôi bằng giọng mệt mỏi: “Nhiều lúc nhìn con mà lòng thắt lại như đứt từng khúc ruột nhưng biết làm sao được khi ông trời nỡ để thằng bé mắc phải căn bệnh quái ác này”.

Cậu bé có tuổi thơ giam cầm và người bác điên dại

Khi tôi hỏi kí ức về thời thơ ấu của Dương, chị Xíu chia sẻ: “Từ khi sinh ra tới giờ cháu chỉ sống quanh quẩn bên bốn bức tường đã mốc lên vì ẩm ướt này”.

Nhìn đôi mắt vô hồn, gương mặt toát lên sự lạnh lẽo tới mức đơn độc, càng thấy chạnh lòng, dường như bốn bức tường lạnh lẽo kia cùng căn bệnh quái ác đã chôn vùi tuổi thơ đầy yêu dấu cùng những ước mơ bé bỏng của cậu bé.

Biết đâu, nếu không mắc căn bệnh kia có lẽ giờ cậu bé đã trở thành sinh viên năm cuối của một trường đại học nào đó.


Hai con người điên dại, ngây ngô trong một mái nhà​

Xót xa hơn nữa, khi tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh một người phụ nữ tầm trên 50 tuổi với đôi mắt xám xịt nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ và miệng không ngừng lẩm bẩm những câu nói gì đó nghe rất lạ.

Thấy tôi tò mò, chị Xíu kể: “Đây là chị Mậu (SN 1958), chị gái của chồng tôi, bị tâm thần từ năm 20 tuổi. Mấy chục năm rồi chị vẫn cứ hướng đôi mắt nhìn ra cửa sổ và lẩm bẩm những câu mà không ai hiểu gì cả”. Tôi chợt nghĩ, người phụ nữ này luôn nhìn ra cửa sổ bằng ánh mắt xa xăm, phải chăng từ sâu thẳm tâm thức, chị đang đợi chờ một điều kì diệu nào đó sẽ xảy ra để bản thân thoát khỏi sự trêu ngươi của số phận và các em, các cháu cũng bớt cơ cực hơn. Khi thấy chúng tôi bước vào, chị Mậu quay lại nhìn và cười hềnh hệch không một chút biểu cảm.

Vì không ý thức được hành động của mình nên mọi công việc vệ sinh cá nhân thì vợ chồng anh Chữ, chị Xỉu phải đảm nhiệm. Thỉnh thoảng, khi lên cơn chị Mậu hất tung, đập phá tất cả đồ đạc trong nhà và bỏ đi khiến cho vợ chồng anh Chữ lại tất tả đi tìm.

Trong căn phòng chật hẹp, thứ mùi hăng hắc của người không tự chủ được vệ sinh lâu ngày không kịp dọn dẹp cứ xộc thẳng lên mũi, tôi thoáng nghĩ có lẽ trong căn nhà xơ xác, tiêu điều này đã rất lâu rồi tiếng cười không xuất hiện mà thay vào đó là tiếng lẩm bẩm của bà chị chồng, tiếng la hét vô vọng của cậu con trai di tật bẩm sinh và tiếng thở dài ngao ngán của vợ chồng anh Chữ, chị Xỉu.

Người cha đau yếu…

Đáng thương hơn khi năm 1990, anh Chữ đang đóng quân tại Trung đoàn 209, Sư đoàn 312 thuộc Quân khu 1, Bắc Thái, Thái Nguyên thì xuất ngũ vì tai nạn. Từ đó cho đến nay, mỗi khi trái gió trở trời toàn thân anh đau nhức nhưng do là lao động chính nên phải cố lết để đi phụ hồ với đồng lương ít ỏi 70 nghìn đồng một ngày.

Bản thân ốm đau, tật bệnh, anh vẫn phải đi làm vì chị Xíu phải ở nhà trông con trai và chị gái. Những ngày mưa nghỉ việc là anh lo nhất vì không biết ngày mai cả nhà sẽ sống ra sao?

Và cô con gái chăm ngoan, học giỏi

“Niềm hi vọng lớn nhất đời tôi chỉ còn trông vào cháu nhưng rồi không biết sẽ ra sao….”, chỉ cô gái Trần Thị Thảo đang học lớp 10 trường THPT Bắc Duyên Hà, anh Chữ ngậm ngùi nói.

Ấn tượng đầu tiên của tôi thì Thảo là cô bé thông minh, lanh lợi và theo lời anh Chữ, năm nào Thảo cũng là học sinh giỏi của tỉnh. Đặc biệt, năm lớp 9 em đã dành danh hiệu học sinh giỏi tỉnh bộ môn Tiếng Anh qua mạng do sở GD&ĐT tỉnh Thái Bình tổ chức và giải Nhì cuộc thi Tiếng Anh viết.


Niềm hi vọng của cả nhà chỉ còn trông vào bé Thảo
Hằng ngày đi học về, em nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc anh trai và bác giúp mẹ để mẹ có thời gian chăm lo cho mảnh vườn nhỏ sau nhà kiếm mớ rau, quả cà cho bữa ăn hàng ngày.

Chia sẻ với chúng tôi, em nói sẽ nỗ lực học thật tốt để sau này trở thành một bác sĩ giỏi có thể chữa khỏi bệnh thần kinh cho bác, bệnh bại liệt bẩm sinh cho anh trai và chứng thần kinh tọa cho bố.

“Căn bệnh của anh sống chết chẳng biết thế nào, nếu không may anh ngã xuống, đứa con trai thì bại liệt, bà chị gái thần kinh, đứa con gái ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ sẽ ra sao?”. Chị Xỉu không giấu khỏi xúc động, nước mắt rơi lã chã xuống hai gò má khiến cho nước da của chị càng trở nên xanh xao, vàng vọt.

Họ đã đi tới tận cùng của nỗi đau, bất hạnh

Chị Nguyễn Thị Xuê Bí thư chi bộ, Trưởng ban Công tác Mặt trận xã Tây Đô nói với chúng tôi: “Hoàn cảnh gia đình anh Chữ thật quá thương tâm. Dù địa phương đã có những biện pháp hỗ trợ, động viên nhưng với gia đình anh tôi khẩn thiết mong cộng đồng xã hội quan tâm, giúp đỡ để cháu Thảo có điều kiện được đến trường, để gia đình anh Chữ có thể mỉm cười một chút với cuộc sống này vì họ thực sự đã đi tới tận cùng của nỗi đau, của bất hạnh”.

Chúng tôi chia tay gia đình anh Trần Văn Chữ khi hoàng hôn đã buông xuống, những cơn gió mùa đông bắt đầu rít mạnh hơn qua khe cửa của ngôi nhà cấp bốn làm cho con đường càng trở nên heo hút, cảnh vật nhuộm một màu vàng úa, khiến lòng tôi không khỏi băn khoăn, day dứt tự hỏi không biết đến khi nào những gia đình như anh Chữ mới bớt khổ, mới đủ sức vượt qua nỗi bất hạnh lớn thế này?

Và ước mơ của em Thảo rồi sẽ ra sao….?

Nguồn : http://dantri.com.vn/tam-long-nhan-ai/can-nha-khong-co-tieng-cuoi-va-uoc-mo-cua-be-thao-1018580.htm

cv9g0aolixgj0xfmi.gif

Cũng gần đến tết 2015 rồi , thực sự mình rất buồn về nhiều hoàn cảnh trong cuộc sống , nghĩ lại mới thấy mình may mắn , có công việc , có gia đình đầm ấm , không như nhiều người họ phải khổ , nếu có tiền mình sẽ dúp thật nhiều , mong các bạn hãy ủng hộ nhé 1 đồng cũng quý , bạn nào ở thái bình tết có nhã ý cùng mình đi xuống nhà chú này chúc tết không ?

cv9futdj2nqt5ifru.gif
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
426,723
Messages
7,183,500
Members
179,077
Latest member
net88periodi

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom