mọi người nên xem thêm video này trước khi đọc bài nhé
Mình biết có rất nhiều người trong forum chúng ta cũng như ngoài xã hội nghi ngờ về ý nghĩa 4 chữ ở hiền gặp lành có phải đúng như vậy không ?
trước tiên các bạn phải hiểu là ở hiền gặp lành, không phải chỉ là ăn ở hiền lành, mà còn phải biết giúp đỡ người khác ,bố thí làm lành ,giúp đỡ mọi người ,ai hoạn nạn khó khăn cần giúp đỡ thì mình giúp đỡ, chứ không phải chỉ có bố thí bằng tiền bạc mới gọi là giúp đỡ,
ví dụ 1 bà cụ muốn băng qua đường ,nhưng đường thì xe cộ quá đông, cụ không băng qua được, mình lại dắt cụ qua ,đó cũng là 1 hành động giúp đỡ, để tạo nên sự ở hiền gặp lành cho mình sau này ,nói chung, tất cả những hành động nào ,mà giúp cho người khác cảm thấy được an vui ,hạnh phúc,không sợ hãi, đều được gọi là bố thí và sự bố thí đó sẽ tạo cho bạn được ở hiền gặp lành
mình xin kể sơ lược với các bạn nghe về cuộc đời của mình ,bản thân mình thì tri ân bất cầu báo ,vả lại làm là vì cái tâm,thấy người ta tội ,mình giúp được là giúp ,chứ không nghĩ đến là làm việc đó để có ích lợi về sau,
đáng lý ra ,mình cũng không bao giờ kể những chuyện này với các bạn bao giờ, vì làm việc thiện mà kể ra, thì chẳng khác nào kể công, mà kể công thì đâu có coi là làm việc thiện nữa ,nhưng mà vì muốn chứng minh cho các bạn thấy ,ở hiền gặp lành là có thật, nên mình buộc phải kể ra, với hy vọng sau này các bạn thấy, à thật sự ở hiền gặp lành là 1 điều có thật ,ai không tin thì cứ nhìn bản thân bác chém gió nhé ,nhờ bác ấy ở hiền nên bác ấy mới gặp lành ,thế thì anh em ta cũng phải ở hiền như bác ấy ,để gặp lành nhiều nhiều ,vì bản thân con người ai cũng muốn được an vui ,hạnh phúc ,chứ không ai muốn mình phải đau khổ cả ,và với suy nghĩ ở hiền gặp lành đó ,thì người người làm việc thiện ,nhà nhà làm việc thiện thì toàn xã hội sẽ đều được an vui hạnh phúc
vài câu chuyện sơ lược về cuộc đời của mình :
nghe mẹ mình kể lại lúc mình khoảng 5 tuổi hay 6 tuổi gì đấy , một hôm mẹ mình đi chợ thì bắt gặp mình đang lui cui, thu dọn tô của những người vừa ăn xong, cho 1 cụ bà bán bánh canh ,mẹ mình mới lên tiếng: chemgio, con đang làm cái gì đấy, mình mới nói là: dạ, con đang thu dọn tô ,để giúp cho cụ bà bán bánh canh mẹ ạ,lúc đó, cụ bà mới lên tiếng ,oh hóa ra nó là con của chị à thế mà tui không biết ,tui cứ tưởng nó là con của 1 gia đình nghèo nào đó cần cái ăn nên đi thu dọn tô giùm tui ,vì tui thấy mỗi ngày nó cứ thu dọn tô giùm cho tui không hà, nên tui mới nói với nó là: con thu dọn tô giùm cho bà,bà sẽ cho con 1 tô bánh canh để ăn ,khi đó, mẹ mình mới hỏi: chemgio, tại sao con lại làm thế ,mình mới trả lời: vì con thấy cụ bà bán có 1 mình, không ai phụ giúp, nên con giúp cụ bà thôi ,chứ con không nghĩ là con giúp cụ bà để con có được tô bánh canh
câu chuyện thứ 2: câu chuyện này, thì mình còn nhớ, vì lúc đó mình cũng lớn rồi, khoảng 8 tuổi hay 9 tuổi gì đó ,lúc đó trong túi có được 5000 đồng ,thời xưa 5000 đồng lớn lắm nhé, dự định trong đầu, là sẽ đi chơi điện tử cho đã ,trên đường đi gặp 1 bà cụ già chống gậy,lưng còng ,đi với dáng vẻ chậm chạp, nhìn bà thấy tội quá ,thế là a lê hấp móc 5000 đồng trong túi ra cho cụ ,rồi quay ngược đường trở về nhà lên đi văng nằm ,lúc đó bà nội mình mới hỏi: chemgio, bà nhớ là con nói với bà, con đi chơi điện tử mà ,sao mới đi ra ,rồi bây giờ lại đi vào rồi, mình mới trả lời: dạ,trên đường đi con gặp 1 bà cụ nghèo khổ, thấy tội nghiệp quá ,nên con cho hết 5000 đồng trong túi của con ,nên bây giờ con hết tiền rồi ,nên phải về nhà nằm ,thế là bà mình rút ra 1000 đồng cho mình đi chơi điện tử
câu chuyện thứ 3: xảy ra gần đây nhất, vào 1 ngày mình đang trên đường đi chơi, thì gặp 1 anh kia bị giật kinh phong ở trong xóm mình, thế là mình 3 chân bốn cẳng ,cùng với miệng mồm kêu la thất thanh ,chị ơi ,chị, chị ơi có người bị giật kinh phong nè, ra giúp em với ,thế là chị mình trong nhà chạy ra ,cùng với 1 bác hàng xóm và mình bóp tay, bóp chân, vắt chanh vào miệng anh đó ,lạ 1 cái là nhìn anh ấy giống như 1 người đang đi bán vé số ,mà không thấy vé số và cuốn sổ dò đâu, chỉ thấy có cái túi không mà thôi ,sau khi anh ấy tỉnh dậy, thì anh ấy khóc quá trời anh ấy nói đi bán vé số ,bị giật vé số ,đồng thời lúc đó có 2 thằng bé ở xóm dưới chạy xe máy lên ,nhìn anh thanh niên và nói ông này mới bị giật vé số ở dưới hẻm dưới nè ,anh thanh niên với khuôn mặt buồn bã,đẫm nước mắt khóc quá trời ,mình mới hỏi là anh bị mất bao nhiêu tờ vé số, ảnh nói là khoảng 50 mấy tờ với cộng thêm 200k của ảnh nữa tổng cộng khoảng 800k ,mình suy nghĩ 1 tí rồi móc ra đưa cho ảnh 1t, mình bảo thôi anh cầm lấy số tiền này đi ,và đừng có khóc nữa ,quên chuyện vừa rồi đi ,a thanh niên cảm ơn mình rối rít và tiết lộ thêm là mẹ ảnh đang nằm bệnh viện ,ảnh bán vé số lấy tiền nuôi mẹ ảnh ,haiz,cái bọn thất đức đi giật vé số của người nghèo ,người bệnh
và những điều lành gì mình đã gặp
1 ngày đẹp trời, đang chạy xe đi học, tự nhiên 1 con chó xuất hiện chạy băng ngang đường, cúp đầu xe của mình ,mình nghĩ phen này tiêu chắc rồi, vì đang chạy xe nhanh, do đường vắng mà, thế mà không biết có phép màu nào đó, mà chiếc xe mình lướt qua con chó mà không bị sao cả ,
1 ngày khác, đang chạy xe nhanh thật nhanh, do sáng sớm đường không đông, bỗng nhiên, chiếc xe lam chạy đằng trước ,thắng gấp ,khoảng cách của xe mình và chiếc xe lam rất gần ,mình thấy lần này tiêu chắc rồi ,chắc không thể lách được ,vì xe chạy thì nhanh mà khoảng cách thì gần thế mà ,cũng không hiểu sao lại lách được ,lúc lách qua chiếc xe xong mình đứng lại 1 tí để lấy lại hồn vía ,vì hình như nó cũng bay đâu đó rồi ,vài phút sau khi hồn và vía nhập với xác thì mình lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiến thức
1 ngày kia đang lang thang bằng xe máy, với tốc độ khoảng 60 hay 70km trên giờ ,trên 1 con đường vắng ,vào 1 buổi chiều tối ,mưa tầm tã, nơi thành phố sương mù, bỗng nhiên ,từ xa xuất hiện 1 chiếc xe máy, chạy với tốc độ cao ,với hướng ngược lại ,lần này nhẩm trong đầu, đụng là cái chắc rồi ,không biết đường nào tránh, chắc kỳ này không qua khỏi, thì tự nhiên phát hiện 1 bãi cỏ ven đường, thế là bay ngay vào bãi cỏ đó ,chiếc xe kia chạy ngang qua mặt mình, còn quay mặt nhìn lại ,chắc anh ấy cũng có cảm giác như mình ,nếu mà đụng cú đó thì chắc có lẽ 1 trong 2 người hoặc cả 2 ngắm gà khỏa thân ,vì trời mưa đường rất trơn trợt ,lại chạy với tốc độ nhanh haiz ,mình an toàn không sao ,chỉ là hồn vía theo mấy giọt nước mưa trôi xuống đất ,rồi lại bốc hơi nhập vào lại thân xác mình trong vài giây sau đó, rồi mình lại tiếp tục đường ta ta đi ,nhưng lần này với tốc độ chậm hơn do cú shock vừa rồi vẫn còn ám ảnh
về chuyện thi cử nhé : bữa đó, mình biết chắc là thứ 2 tuần sau, lớp mình mới thi môn sinh vật, nên thứ 4 mình tranh thủ lên thành phố sương mù, chơi vài ngày ,với dự định là chủ nhật bay về sài gòn, thứ 2 thì đường đường chính chính vào lớp, bằng cửa sau, rồi hiên ngang thi cử ,như 1 người anh hùng từ trên núi mới xuống ,ai dè kế hoạch đã bị đổ bể ,do 1 sự cố bất ngờ nào đó mà chỉ có thầy cô mới hiểu và biết ,mình không thể nào biết được, cho dù có nhờ thám tử conan điều tra cũng không ra được cái nguyên nhân, tại sao thứ 2 tuần sau mới thi mà tự nhiên bây giờ đổi lịch lại là thứ 5 phải thi rồi
vẫn như thường lệ ,hôm nay là ngày thứ 5 ,mới lên đà lạt có 1 ngày để ăn chơi hít thở không khí trong lành ,mình lót tót vào post office mà anh em ta hay gọi là bưu điện ấy (lâu lâu chêm vài từ english for today thay đổi không khí để anh em đỡ nhàm chán ,có gì mạo phạm xin anh em thương tình bỏ qua) ,à lố ,à lô ,á lồ, àh chào bạn hiền 24h rồi không gặp ,dạo này sao rồi, trong trường lớp có tin tức gì giật gân ,giật cốt không ,nói cho mình nghe với ,cái gì ,ah ,uh ,bây giờ trễ rồi ,cho dù có gắn hỏa tiễn bay về sài gòn thì cũng đâu có kịp để thi hic hic
thế là thôi rồi lượm ơi,đời buồn từ đây ,cho dù ngoài kia, bao nhiêu người cười nói rộn ràng, có ai hiểu cho lòng này nát tan vì lịch thi bị đổi đột xuất,thế là không được cùng anh em chinh chiến nơi xa trường, mà mai kia có thể chỉ 1 mình 1 ngựa ,ah quên 1 mình với 1 ghế, 1 bàn chiến đấu với 1 thầy giám thị mà thôi ,cõi lòng này tan nát ,có ai thấu hiểu cho ta ,lết thết lê cái thân tàn ma dại ,do trong tâm buồn thúi ruột, có vui khỉ gió gì đâu mà còn phong cách hiên ngang như ngày nào ,lê thê lếch thếch về đến khách sạn ,nằm úp mặt vào gối đập vài cái và tự hỏi tại sao ,mình có làm gì nên tội mà thầy cô lại chơi đổi lịch thi ngang hông như thế ,ai mà trở tay cho kịp
thế là những ngày còn lại ở đà lạt với 1 tâm trạng chán chường, buồn bã chưa từng thấy, thậm chí nhiều em gái xinh tươi, má hồng nhiều khi đi ngang qua thế mà mình cũng chả thèm liếc mắt lấy 1 cái haiz ,cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn
thế rồi cũng đến ngày chia tay thành phố sương mù, khăn gói trở về lại mái nhà xưa thân yêu ,sài gòn đẹp lắm ,sài gòn ơi ,sài gòn ơi,
thứ 2 bước vào lớp với 1 vẻ mặt sầu bi chưa từng thấy thì bỗng nhiên 1 tin vui bất ngờ ập đến làm mình suýt nữa thì phát khóc ,đứa bạn mình nói là cái buổi thi thứ 5 vừa rồi đã bị hủy do bị lộ đề.
đề thì có 2 loại đề đóng và đề mở ,đề mở thì được sử dụng tài liệu ,đáng lẽ giám thị phải cho thi đề đóng trước, rồi mới thi đề mở, đằng này, giám thị nhìn phía sau có chữ đề mở nên tưởng đề phía trước cũng mở, thế là a lê hấp ,các em có quyền sử dụng tài liệu, thế là ầm ,ầm, ầm ,ầm, tiếng sách vở quăng lên bàn ấy, chứ không phải là đá đổ gì đâu, anh em đừng có hiểu nhầm ,thế là anh em ta cứ cùng nhau xông pha, mở sách vở tra cứu và cứ từ từ mà ghi hết vào tờ giấy thi ,rốt cuộc khi hết giờ thì công sức của anh em ta đổ sông đổ bể ,do thầy giám thị đã biết mình nhầm ,thế là 1 quyết định vô cùng sáng suốt đã được ban ra ,buổi thi này được hủy bỏ do lộ đề ,các em sẽ thi lại vào ngày thứ 2 như cũ nhé ,oh yeah,thế là mình lại có cơ hội cùng anh em xông pha hehe ,vui quá đi mất ,thế là giấy bút lại được sắp xếp không có trật tự trên bàn chờ cho giám thị vào để nhận đề thi và....... làm bài thi ,nhận đề thì phải làm bài thôi chứ còn làm gì nữa thấy ...... chắc anh em tưởng là làm cái gì đó ghê gớm lắm nhỉ
và còn nhiều chuyện may mắn khác nữa, nhưng mà mình nghĩ bao nhiêu ví dụ đó, xảy ra trên bản thân mình đã chứng minh được ở hiền gặp lành là có thật,
ông bà ta nói:cái gì cũng có nguyên nhân của nó ,có lửa thì mới có khói ,không có gì tự nhiên mà xảy ra cả ,bạn hãy suy nghĩ từ 1 phút đến 60 giây coi đúng ko nhé,may mắn hay xui xẻo, chẳng qua do những gì bạn đã gieo trước đó mà thôi ,gieo việc lành thì chắc hẳn sẽ gặp việc lành ,gieo cái ác thì sẽ gặt cái ác
đọc đến đây, thì chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ: oh hình như bác chemgio chỉ toàn may mắn thôi nhỉ ,do bác ấy ăn ở hiền lành thế mà
xin thưa với các anh chị em, nếu thật sự mà mình không mắc vào 1 cái lưới, mà hình như không phải lưới cá ,cũng chẳng phải lưới tôm ,mà chính xác anh em ta hay gọi là lưới tình ấy, thì có lẽ cuộc đời của mình nó đã lên hương, từ dạo lọt lòng mẹ rồi các bác ạ ,
hình như một bài văn nào đó, đã có câu đời là bể khổ, tu là cõi phúc, tình là dây oan, ngẫm lại thì nó chính xác từng milimet các bác ạ ,
và cũng chính vì cái lưới tình oan nghiệt đó đã làm cho mình khổ sở nhiều lúc muốn chết đi được ,bắt nguồn cũng là do cái tính cả thèm chóng chán của mình, cho nên đã tạo nhiều oan nghiệt,khổ sở cho vài chị em ,kết quả là hiện tại mình đang đau khổ lắm ,chỉ muốn chết mà thôi ,cũng may hôm qua ngồi xem sự linh diệu của phật bà quán âm qua bài chú đại bi ,nên mình 1 lòng thành tâm trì chú ,mà công nhận hay thật anh em ạ,tâm trạng mình lúc đó chỉ muốn chết mà thôi, thế mà chỉ sau vài phút trì chú thì tâm hồn mình nó nhẹ nhõm hẳn đi ,cái tâm trạng muốn tự tử ,cũng xa lìa khỏi đầu óc mình mà thay vào đó 1 tâm trạng biết chấp nhận, vì mình hiểu rõ những gì mình đang gặt hiện tại ,là do trước đây mình đã gieo nên phải chấp nhận điều đó ,để rồi sau này chỉ gieo điều lành ,không gieo điều ác nữa ,thì đời mình sẽ vui lại ngay ,
ông bà ta có câu: hết cơn bĩ cực sẽ tới hồi thái lai,sau cơn mưa trời lại sáng cơ mà ,con cháu thì phải tin ông bà,
qua đó, mình thấy thêm 1 điều, là chúng ta làm việc từ thiện với mục đích gì, chẳng phải với mục đích làm cho moi người, cơm no áo ấm,có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc an lạc hơn sao ,thế thì chú đại bi của quan thế âm bồ tát cũng làm được điều đó về mặt tâm linh, cứu khổ ,ban vui cho tất cả mọi người, với điều kiện, khi đọc chú ấy thì phải tâm thành tha thiết ,đặt trọn niềm tin vào bài chú và quán thế âm bồ tát, nên mình quyết định là mỗi 1 bọc thức ăn đi phân phát cho mọi người, bao gồm thức ăn và nước uống mình sẽ kèm thêm 1 bài chú đại bi vào đó, với hàng chữ to và in đậm phía trên bài chú :hãy thành tâm đọc chú này mỗi ngày để được an vui hạnh phúc
toàn bộ chi phí cho việc in và photo copy bài chú đại bi này sẽ do mình tài trợ nhé mong anh em thông cảm ,mình làm vậy với mong muốn mọi người đều được an vui hạnh phúc, chứ không phải vì mục đích tôn giáo gì khác, mong anh em hãy hiểu cho mình, vì những gì mình làm đều là do bản thân mình đã trải nghiệm qua và chứng nghiệm ,sắp tới đợt đầu tiên đi làm từ thiện mình sẽ làm 1 bản mẫu rồi up hình lên cho anh em thấy để in ra rồi photocopy nhé ,thân chào anh em tạm biệt và hẹn gặp lại
ps: trong topic có sử dụng những từ ngữ hài hước ,pha trộn hành động ,hầm bà lằng loạn xì ngầu với mục đích làm cho anh em không nhàm chán do bài viết quá dài ,nếu ai đọc hết và reply sẽ được mình khuyến mại 1 cái like
Mình biết có rất nhiều người trong forum chúng ta cũng như ngoài xã hội nghi ngờ về ý nghĩa 4 chữ ở hiền gặp lành có phải đúng như vậy không ?
trước tiên các bạn phải hiểu là ở hiền gặp lành, không phải chỉ là ăn ở hiền lành, mà còn phải biết giúp đỡ người khác ,bố thí làm lành ,giúp đỡ mọi người ,ai hoạn nạn khó khăn cần giúp đỡ thì mình giúp đỡ, chứ không phải chỉ có bố thí bằng tiền bạc mới gọi là giúp đỡ,
ví dụ 1 bà cụ muốn băng qua đường ,nhưng đường thì xe cộ quá đông, cụ không băng qua được, mình lại dắt cụ qua ,đó cũng là 1 hành động giúp đỡ, để tạo nên sự ở hiền gặp lành cho mình sau này ,nói chung, tất cả những hành động nào ,mà giúp cho người khác cảm thấy được an vui ,hạnh phúc,không sợ hãi, đều được gọi là bố thí và sự bố thí đó sẽ tạo cho bạn được ở hiền gặp lành
mình xin kể sơ lược với các bạn nghe về cuộc đời của mình ,bản thân mình thì tri ân bất cầu báo ,vả lại làm là vì cái tâm,thấy người ta tội ,mình giúp được là giúp ,chứ không nghĩ đến là làm việc đó để có ích lợi về sau,
đáng lý ra ,mình cũng không bao giờ kể những chuyện này với các bạn bao giờ, vì làm việc thiện mà kể ra, thì chẳng khác nào kể công, mà kể công thì đâu có coi là làm việc thiện nữa ,nhưng mà vì muốn chứng minh cho các bạn thấy ,ở hiền gặp lành là có thật, nên mình buộc phải kể ra, với hy vọng sau này các bạn thấy, à thật sự ở hiền gặp lành là 1 điều có thật ,ai không tin thì cứ nhìn bản thân bác chém gió nhé ,nhờ bác ấy ở hiền nên bác ấy mới gặp lành ,thế thì anh em ta cũng phải ở hiền như bác ấy ,để gặp lành nhiều nhiều ,vì bản thân con người ai cũng muốn được an vui ,hạnh phúc ,chứ không ai muốn mình phải đau khổ cả ,và với suy nghĩ ở hiền gặp lành đó ,thì người người làm việc thiện ,nhà nhà làm việc thiện thì toàn xã hội sẽ đều được an vui hạnh phúc
vài câu chuyện sơ lược về cuộc đời của mình :
nghe mẹ mình kể lại lúc mình khoảng 5 tuổi hay 6 tuổi gì đấy , một hôm mẹ mình đi chợ thì bắt gặp mình đang lui cui, thu dọn tô của những người vừa ăn xong, cho 1 cụ bà bán bánh canh ,mẹ mình mới lên tiếng: chemgio, con đang làm cái gì đấy, mình mới nói là: dạ, con đang thu dọn tô ,để giúp cho cụ bà bán bánh canh mẹ ạ,lúc đó, cụ bà mới lên tiếng ,oh hóa ra nó là con của chị à thế mà tui không biết ,tui cứ tưởng nó là con của 1 gia đình nghèo nào đó cần cái ăn nên đi thu dọn tô giùm tui ,vì tui thấy mỗi ngày nó cứ thu dọn tô giùm cho tui không hà, nên tui mới nói với nó là: con thu dọn tô giùm cho bà,bà sẽ cho con 1 tô bánh canh để ăn ,khi đó, mẹ mình mới hỏi: chemgio, tại sao con lại làm thế ,mình mới trả lời: vì con thấy cụ bà bán có 1 mình, không ai phụ giúp, nên con giúp cụ bà thôi ,chứ con không nghĩ là con giúp cụ bà để con có được tô bánh canh
câu chuyện thứ 2: câu chuyện này, thì mình còn nhớ, vì lúc đó mình cũng lớn rồi, khoảng 8 tuổi hay 9 tuổi gì đó ,lúc đó trong túi có được 5000 đồng ,thời xưa 5000 đồng lớn lắm nhé, dự định trong đầu, là sẽ đi chơi điện tử cho đã ,trên đường đi gặp 1 bà cụ già chống gậy,lưng còng ,đi với dáng vẻ chậm chạp, nhìn bà thấy tội quá ,thế là a lê hấp móc 5000 đồng trong túi ra cho cụ ,rồi quay ngược đường trở về nhà lên đi văng nằm ,lúc đó bà nội mình mới hỏi: chemgio, bà nhớ là con nói với bà, con đi chơi điện tử mà ,sao mới đi ra ,rồi bây giờ lại đi vào rồi, mình mới trả lời: dạ,trên đường đi con gặp 1 bà cụ nghèo khổ, thấy tội nghiệp quá ,nên con cho hết 5000 đồng trong túi của con ,nên bây giờ con hết tiền rồi ,nên phải về nhà nằm ,thế là bà mình rút ra 1000 đồng cho mình đi chơi điện tử
câu chuyện thứ 3: xảy ra gần đây nhất, vào 1 ngày mình đang trên đường đi chơi, thì gặp 1 anh kia bị giật kinh phong ở trong xóm mình, thế là mình 3 chân bốn cẳng ,cùng với miệng mồm kêu la thất thanh ,chị ơi ,chị, chị ơi có người bị giật kinh phong nè, ra giúp em với ,thế là chị mình trong nhà chạy ra ,cùng với 1 bác hàng xóm và mình bóp tay, bóp chân, vắt chanh vào miệng anh đó ,lạ 1 cái là nhìn anh ấy giống như 1 người đang đi bán vé số ,mà không thấy vé số và cuốn sổ dò đâu, chỉ thấy có cái túi không mà thôi ,sau khi anh ấy tỉnh dậy, thì anh ấy khóc quá trời anh ấy nói đi bán vé số ,bị giật vé số ,đồng thời lúc đó có 2 thằng bé ở xóm dưới chạy xe máy lên ,nhìn anh thanh niên và nói ông này mới bị giật vé số ở dưới hẻm dưới nè ,anh thanh niên với khuôn mặt buồn bã,đẫm nước mắt khóc quá trời ,mình mới hỏi là anh bị mất bao nhiêu tờ vé số, ảnh nói là khoảng 50 mấy tờ với cộng thêm 200k của ảnh nữa tổng cộng khoảng 800k ,mình suy nghĩ 1 tí rồi móc ra đưa cho ảnh 1t, mình bảo thôi anh cầm lấy số tiền này đi ,và đừng có khóc nữa ,quên chuyện vừa rồi đi ,a thanh niên cảm ơn mình rối rít và tiết lộ thêm là mẹ ảnh đang nằm bệnh viện ,ảnh bán vé số lấy tiền nuôi mẹ ảnh ,haiz,cái bọn thất đức đi giật vé số của người nghèo ,người bệnh
và những điều lành gì mình đã gặp
1 ngày đẹp trời, đang chạy xe đi học, tự nhiên 1 con chó xuất hiện chạy băng ngang đường, cúp đầu xe của mình ,mình nghĩ phen này tiêu chắc rồi, vì đang chạy xe nhanh, do đường vắng mà, thế mà không biết có phép màu nào đó, mà chiếc xe mình lướt qua con chó mà không bị sao cả ,
1 ngày khác, đang chạy xe nhanh thật nhanh, do sáng sớm đường không đông, bỗng nhiên, chiếc xe lam chạy đằng trước ,thắng gấp ,khoảng cách của xe mình và chiếc xe lam rất gần ,mình thấy lần này tiêu chắc rồi ,chắc không thể lách được ,vì xe chạy thì nhanh mà khoảng cách thì gần thế mà ,cũng không hiểu sao lại lách được ,lúc lách qua chiếc xe xong mình đứng lại 1 tí để lấy lại hồn vía ,vì hình như nó cũng bay đâu đó rồi ,vài phút sau khi hồn và vía nhập với xác thì mình lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiến thức
1 ngày kia đang lang thang bằng xe máy, với tốc độ khoảng 60 hay 70km trên giờ ,trên 1 con đường vắng ,vào 1 buổi chiều tối ,mưa tầm tã, nơi thành phố sương mù, bỗng nhiên ,từ xa xuất hiện 1 chiếc xe máy, chạy với tốc độ cao ,với hướng ngược lại ,lần này nhẩm trong đầu, đụng là cái chắc rồi ,không biết đường nào tránh, chắc kỳ này không qua khỏi, thì tự nhiên phát hiện 1 bãi cỏ ven đường, thế là bay ngay vào bãi cỏ đó ,chiếc xe kia chạy ngang qua mặt mình, còn quay mặt nhìn lại ,chắc anh ấy cũng có cảm giác như mình ,nếu mà đụng cú đó thì chắc có lẽ 1 trong 2 người hoặc cả 2 ngắm gà khỏa thân ,vì trời mưa đường rất trơn trợt ,lại chạy với tốc độ nhanh haiz ,mình an toàn không sao ,chỉ là hồn vía theo mấy giọt nước mưa trôi xuống đất ,rồi lại bốc hơi nhập vào lại thân xác mình trong vài giây sau đó, rồi mình lại tiếp tục đường ta ta đi ,nhưng lần này với tốc độ chậm hơn do cú shock vừa rồi vẫn còn ám ảnh
về chuyện thi cử nhé : bữa đó, mình biết chắc là thứ 2 tuần sau, lớp mình mới thi môn sinh vật, nên thứ 4 mình tranh thủ lên thành phố sương mù, chơi vài ngày ,với dự định là chủ nhật bay về sài gòn, thứ 2 thì đường đường chính chính vào lớp, bằng cửa sau, rồi hiên ngang thi cử ,như 1 người anh hùng từ trên núi mới xuống ,ai dè kế hoạch đã bị đổ bể ,do 1 sự cố bất ngờ nào đó mà chỉ có thầy cô mới hiểu và biết ,mình không thể nào biết được, cho dù có nhờ thám tử conan điều tra cũng không ra được cái nguyên nhân, tại sao thứ 2 tuần sau mới thi mà tự nhiên bây giờ đổi lịch lại là thứ 5 phải thi rồi
vẫn như thường lệ ,hôm nay là ngày thứ 5 ,mới lên đà lạt có 1 ngày để ăn chơi hít thở không khí trong lành ,mình lót tót vào post office mà anh em ta hay gọi là bưu điện ấy (lâu lâu chêm vài từ english for today thay đổi không khí để anh em đỡ nhàm chán ,có gì mạo phạm xin anh em thương tình bỏ qua) ,à lố ,à lô ,á lồ, àh chào bạn hiền 24h rồi không gặp ,dạo này sao rồi, trong trường lớp có tin tức gì giật gân ,giật cốt không ,nói cho mình nghe với ,cái gì ,ah ,uh ,bây giờ trễ rồi ,cho dù có gắn hỏa tiễn bay về sài gòn thì cũng đâu có kịp để thi hic hic
thế là thôi rồi lượm ơi,đời buồn từ đây ,cho dù ngoài kia, bao nhiêu người cười nói rộn ràng, có ai hiểu cho lòng này nát tan vì lịch thi bị đổi đột xuất,thế là không được cùng anh em chinh chiến nơi xa trường, mà mai kia có thể chỉ 1 mình 1 ngựa ,ah quên 1 mình với 1 ghế, 1 bàn chiến đấu với 1 thầy giám thị mà thôi ,cõi lòng này tan nát ,có ai thấu hiểu cho ta ,lết thết lê cái thân tàn ma dại ,do trong tâm buồn thúi ruột, có vui khỉ gió gì đâu mà còn phong cách hiên ngang như ngày nào ,lê thê lếch thếch về đến khách sạn ,nằm úp mặt vào gối đập vài cái và tự hỏi tại sao ,mình có làm gì nên tội mà thầy cô lại chơi đổi lịch thi ngang hông như thế ,ai mà trở tay cho kịp
thế là những ngày còn lại ở đà lạt với 1 tâm trạng chán chường, buồn bã chưa từng thấy, thậm chí nhiều em gái xinh tươi, má hồng nhiều khi đi ngang qua thế mà mình cũng chả thèm liếc mắt lấy 1 cái haiz ,cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn
thế rồi cũng đến ngày chia tay thành phố sương mù, khăn gói trở về lại mái nhà xưa thân yêu ,sài gòn đẹp lắm ,sài gòn ơi ,sài gòn ơi,
thứ 2 bước vào lớp với 1 vẻ mặt sầu bi chưa từng thấy thì bỗng nhiên 1 tin vui bất ngờ ập đến làm mình suýt nữa thì phát khóc ,đứa bạn mình nói là cái buổi thi thứ 5 vừa rồi đã bị hủy do bị lộ đề.
đề thì có 2 loại đề đóng và đề mở ,đề mở thì được sử dụng tài liệu ,đáng lẽ giám thị phải cho thi đề đóng trước, rồi mới thi đề mở, đằng này, giám thị nhìn phía sau có chữ đề mở nên tưởng đề phía trước cũng mở, thế là a lê hấp ,các em có quyền sử dụng tài liệu, thế là ầm ,ầm, ầm ,ầm, tiếng sách vở quăng lên bàn ấy, chứ không phải là đá đổ gì đâu, anh em đừng có hiểu nhầm ,thế là anh em ta cứ cùng nhau xông pha, mở sách vở tra cứu và cứ từ từ mà ghi hết vào tờ giấy thi ,rốt cuộc khi hết giờ thì công sức của anh em ta đổ sông đổ bể ,do thầy giám thị đã biết mình nhầm ,thế là 1 quyết định vô cùng sáng suốt đã được ban ra ,buổi thi này được hủy bỏ do lộ đề ,các em sẽ thi lại vào ngày thứ 2 như cũ nhé ,oh yeah,thế là mình lại có cơ hội cùng anh em xông pha hehe ,vui quá đi mất ,thế là giấy bút lại được sắp xếp không có trật tự trên bàn chờ cho giám thị vào để nhận đề thi và....... làm bài thi ,nhận đề thì phải làm bài thôi chứ còn làm gì nữa thấy ...... chắc anh em tưởng là làm cái gì đó ghê gớm lắm nhỉ
và còn nhiều chuyện may mắn khác nữa, nhưng mà mình nghĩ bao nhiêu ví dụ đó, xảy ra trên bản thân mình đã chứng minh được ở hiền gặp lành là có thật,
ông bà ta nói:cái gì cũng có nguyên nhân của nó ,có lửa thì mới có khói ,không có gì tự nhiên mà xảy ra cả ,bạn hãy suy nghĩ từ 1 phút đến 60 giây coi đúng ko nhé,may mắn hay xui xẻo, chẳng qua do những gì bạn đã gieo trước đó mà thôi ,gieo việc lành thì chắc hẳn sẽ gặp việc lành ,gieo cái ác thì sẽ gặt cái ác
đọc đến đây, thì chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ: oh hình như bác chemgio chỉ toàn may mắn thôi nhỉ ,do bác ấy ăn ở hiền lành thế mà
xin thưa với các anh chị em, nếu thật sự mà mình không mắc vào 1 cái lưới, mà hình như không phải lưới cá ,cũng chẳng phải lưới tôm ,mà chính xác anh em ta hay gọi là lưới tình ấy, thì có lẽ cuộc đời của mình nó đã lên hương, từ dạo lọt lòng mẹ rồi các bác ạ ,
hình như một bài văn nào đó, đã có câu đời là bể khổ, tu là cõi phúc, tình là dây oan, ngẫm lại thì nó chính xác từng milimet các bác ạ ,
và cũng chính vì cái lưới tình oan nghiệt đó đã làm cho mình khổ sở nhiều lúc muốn chết đi được ,bắt nguồn cũng là do cái tính cả thèm chóng chán của mình, cho nên đã tạo nhiều oan nghiệt,khổ sở cho vài chị em ,kết quả là hiện tại mình đang đau khổ lắm ,chỉ muốn chết mà thôi ,cũng may hôm qua ngồi xem sự linh diệu của phật bà quán âm qua bài chú đại bi ,nên mình 1 lòng thành tâm trì chú ,mà công nhận hay thật anh em ạ,tâm trạng mình lúc đó chỉ muốn chết mà thôi, thế mà chỉ sau vài phút trì chú thì tâm hồn mình nó nhẹ nhõm hẳn đi ,cái tâm trạng muốn tự tử ,cũng xa lìa khỏi đầu óc mình mà thay vào đó 1 tâm trạng biết chấp nhận, vì mình hiểu rõ những gì mình đang gặt hiện tại ,là do trước đây mình đã gieo nên phải chấp nhận điều đó ,để rồi sau này chỉ gieo điều lành ,không gieo điều ác nữa ,thì đời mình sẽ vui lại ngay ,
ông bà ta có câu: hết cơn bĩ cực sẽ tới hồi thái lai,sau cơn mưa trời lại sáng cơ mà ,con cháu thì phải tin ông bà,
qua đó, mình thấy thêm 1 điều, là chúng ta làm việc từ thiện với mục đích gì, chẳng phải với mục đích làm cho moi người, cơm no áo ấm,có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc an lạc hơn sao ,thế thì chú đại bi của quan thế âm bồ tát cũng làm được điều đó về mặt tâm linh, cứu khổ ,ban vui cho tất cả mọi người, với điều kiện, khi đọc chú ấy thì phải tâm thành tha thiết ,đặt trọn niềm tin vào bài chú và quán thế âm bồ tát, nên mình quyết định là mỗi 1 bọc thức ăn đi phân phát cho mọi người, bao gồm thức ăn và nước uống mình sẽ kèm thêm 1 bài chú đại bi vào đó, với hàng chữ to và in đậm phía trên bài chú :hãy thành tâm đọc chú này mỗi ngày để được an vui hạnh phúc
toàn bộ chi phí cho việc in và photo copy bài chú đại bi này sẽ do mình tài trợ nhé mong anh em thông cảm ,mình làm vậy với mong muốn mọi người đều được an vui hạnh phúc, chứ không phải vì mục đích tôn giáo gì khác, mong anh em hãy hiểu cho mình, vì những gì mình làm đều là do bản thân mình đã trải nghiệm qua và chứng nghiệm ,sắp tới đợt đầu tiên đi làm từ thiện mình sẽ làm 1 bản mẫu rồi up hình lên cho anh em thấy để in ra rồi photocopy nhé ,thân chào anh em tạm biệt và hẹn gặp lại
ps: trong topic có sử dụng những từ ngữ hài hước ,pha trộn hành động ,hầm bà lằng loạn xì ngầu với mục đích làm cho anh em không nhàm chán do bài viết quá dài ,nếu ai đọc hết và reply sẽ được mình khuyến mại 1 cái like
Last edited: