DƯỚI TÀNG MAI TÔI HỨNG NỤ CƯỜI EM!
Tản văn - Viễn Trình
Cái lạnh cuối mùa đã dần tan trên những nhánh, những cành đang nứt chồi hi vọng. Mùa đông lùi dần. Những mảng xanh đi tới. Báo hiệu chút ấm áp, tươi trẻ là hương xuân đang vạn trạng đất trời.
Những người đã xa, đã qua và đang về thành phố bỗng rưng lòng giữa mênh mông hoài niệm về một chiều nào đó. Bên tàng mai đang nhú những tia vàng giữa búp xanh biêng biếc, tôi đứng mà nghe. Tôi nghe từng thinh không êm ả. Gió say. Mây bay để lại nỗi niềm. Tôi cúi xuống nhìn những thẳm sâu đã qua, ngước lên còn bao la nửa đời phía trước. Tôi và tôi đang lưng lửng giữa chừng xuân.
Nhỏ bé và lớn lao, còn và mất, lặng yên và huyên náo, bây giờ và mai sau đang tín chấp lấy nhau để làm nên một cuộc hẹn không mùa. Xuân vĩnh cửu! Và tôi còn nụ cười em để ấp ủ, để nghe lòng mình ấm lại. Không xa đâu em, tình mình vẫn còn đấy những tinh khôi trong tàn tích thuở nào. Còn mãi đấy những tia mắt cứ rượt đuổi nhau cho đến tận bây giờ. Tôi giữ lấy để đi, tôi mang theo để về, để bình yên, để nhớ. Không một thứ gì so sánh. Dẫu có ra sao, dẫu phải thế nào, chúng mình hãy điềm nhiên mà sống.
Chiều nay, tôi về. Sắc xuân đang dốc hết mình lan tỏa. Tôi đứng cạnh vệ đường, một chỗ mà hình như quen lắm. Tôi chợt lặng người giữa muôn tiếng chào mua rôm rả. Không có em, thinh không mang muôn chiều rớt xuống. Tôi lại nhớ như chưa bao giờ được nhớ. Nhớ hôm xưa và thêm lần này nữa; dưới tàng mai, tôi hứng nụ cười em!
V.T
Thị Nại phố, 12/01/2013
Tản văn - Viễn Trình
Cái lạnh cuối mùa đã dần tan trên những nhánh, những cành đang nứt chồi hi vọng. Mùa đông lùi dần. Những mảng xanh đi tới. Báo hiệu chút ấm áp, tươi trẻ là hương xuân đang vạn trạng đất trời.
Những người đã xa, đã qua và đang về thành phố bỗng rưng lòng giữa mênh mông hoài niệm về một chiều nào đó. Bên tàng mai đang nhú những tia vàng giữa búp xanh biêng biếc, tôi đứng mà nghe. Tôi nghe từng thinh không êm ả. Gió say. Mây bay để lại nỗi niềm. Tôi cúi xuống nhìn những thẳm sâu đã qua, ngước lên còn bao la nửa đời phía trước. Tôi và tôi đang lưng lửng giữa chừng xuân.
Nhỏ bé và lớn lao, còn và mất, lặng yên và huyên náo, bây giờ và mai sau đang tín chấp lấy nhau để làm nên một cuộc hẹn không mùa. Xuân vĩnh cửu! Và tôi còn nụ cười em để ấp ủ, để nghe lòng mình ấm lại. Không xa đâu em, tình mình vẫn còn đấy những tinh khôi trong tàn tích thuở nào. Còn mãi đấy những tia mắt cứ rượt đuổi nhau cho đến tận bây giờ. Tôi giữ lấy để đi, tôi mang theo để về, để bình yên, để nhớ. Không một thứ gì so sánh. Dẫu có ra sao, dẫu phải thế nào, chúng mình hãy điềm nhiên mà sống.
Chiều nay, tôi về. Sắc xuân đang dốc hết mình lan tỏa. Tôi đứng cạnh vệ đường, một chỗ mà hình như quen lắm. Tôi chợt lặng người giữa muôn tiếng chào mua rôm rả. Không có em, thinh không mang muôn chiều rớt xuống. Tôi lại nhớ như chưa bao giờ được nhớ. Nhớ hôm xưa và thêm lần này nữa; dưới tàng mai, tôi hứng nụ cười em!
V.T
Thị Nại phố, 12/01/2013
