Chúng ta có nên lập một Quỹ forex nho nhỏ không nhỉ!?.Quỹ sẽ đi vào hoạt động thử nghiệm một time.Nếu kết quả tốt thì tìm nhà đầu tư để bán chứng chỉ.Đối với chứng chỉ quỹ thì sẽ được trả cổ tức định kỳ hàng tháng,hàng quý hoặc năm.Mỗi năm sẽ chốt NAV một lần và giá trị chứng chỉ sẽ tăng lên hoặc giảm tùy vào kết quả kinh doanh.Hình thức này tương tự như các công ty niêm yết trên sàn chứng khoán vậy.Người nắm chứng chỉ sẽ được lợi tức + giá trị chứng chỉ theo time(tăng hoặc giảm) và có thể sang nhượng lại.Quỹ này sẽ tập hợp một vài nhà đầu tư chuyên nghiệp,có năng lực và có cổ phần trong quỹ....
Mọi người thấy thế nào nhỉ?Mọi người cho ý kiến đê!
Ai có niềm đam mê, muốn theo đuổi lĩnh vực này đến cùng và có cùng ý tưởng thì spam mình
Mình không có nhiều vốn và cũng không cần phải có nhiều vốn.Mọi tam giác đều có quyền mơ ước trở thành Kim Tự Tháp,nhưng nếu không có những viên gạch nhỏ xếp điều đặn một cách tuần tự theo time thì tam giác ấy mãi chỉ là hình vẽ trên giấy mà thôi.Ý mình ở đây là cần người có một chút tham vọng và tư duy đúng đắn về tiền bạc chứ không nhất thiết phải có nhiều tiền,hoặc nếu có nhiều tiền thì càng tốt.....Cho ý kiến nào?
Mình có đọc qua một câu chuyện có thật trên báo về người tử tù vì lo sợ bí quyết chữa trị ung thư bí truyền của dòng họ bị thất truyền nên đả viết lại trước ngày hành quyết,với mong muốn là "có thể giúp ích cho hậu thế".Bí quyết ấy đả lần lượt đến tay của các nhà phân tích,nhà khoa học....Và kết quả phân tích cho thấy cái được gọi là bí quyết của người tử tù chỉ là một bài thuốc "vô dụng".
Liệu có ai đặt câu hỏi rằng bí quyết kia là đúng và các nhà phân tích chưa có đủ kiến thức để có thể tiếp nhận nó.Hay trường hợp khác là các nhà phân tích đả đánh lạc hướng đa số những người ít hiểu biết và che giấu sự thực về phương thuốc,để một vài năm sau sự việc đả đi vào quên lãng,họ sẽ tiến hành xào nấu cách pha chế và tạo ra một loại thần dược trên cơ sở của bí quyết đó rồi đem bán lại....Và còn nhiều góc suy luận khác.
Vậy tại sao nắm trong tay một phép màu mà lại không mang ra giúp đời ,giúp người để đến khi chết đi lại còn lo sợ bị thất truyền?Ích kỷ quá chăng?Hay bửu bối lọt nhầm vào tay người bất tài,không biết cách phát huy sức mạnh của nó?
Mình đả suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện đó và suy ngẫm về cuộc đời của mình.Một đời người quả thực quá ngắn ngủi.Ai cũng theo cái quy luật sinh ra,lớn lên,già nua rồi trở vền với cát bụi.Vậy tại sao chúng ta lại chấp nhận để cuộc sống trôi qua một cách vô vị và bình lặng ngay khi tuổi trẻ đang tràn trề nhựa sống với nhưng mục tiêu cao cả trong cuộc đời?Tại sao chúng ta không liều lĩnh một chút để dấn thân vào những ý tưởng dường như điên rồ một chút và biết đâu mai đây khi ngoảnh đầu nhìn lại chúng ta lại tự hào về điều đó!?
Vài điều trăng trở của một kẻ có chút ít tham vọng,chút ít từng trải,hi vọng tìm thấy một vài người bạn cùng chí hướng trong cuộc đời này