Chỉnh văn bản lại như hình
Cái ranh giới giữa thời bao cấp và xóa bao cấp là co giãn, tùy địa phương. Nhớ lại hồi mười năm trước tôi về quê thăm bà con, nhờ giấy giới thiệu vẫn phải xếp hàng nhưng được mua vé trước nhiều người. Quả thật, làm cán bộ là một hãnh diện lớn! Bấy giờ, khi gần vào Sài gòn, xe đò và luôn cả xe nhà nước nói chung đều ngán cái trạm Tân Hương, đặt ở ranh Mỹ Tho và Tân An. Xe đậu lại hàng dài, chờ đến phiên được khám xét hàng hóa.Ba, bốn anh nhân viên mặc thường phục, vai mang sung, tay cầm cái chĩa nhỏ nhảy lên mui,lụclạo rồi gọi ta: “Cái túi này của ai? Không lên tiếng thì tôi tịch thu!”. Bị xài xể nhiều nhất là kẻ mang theo gạo, tôm khô, thịt heo, mỡ heo… Rồi hành khách bước xuống đất để các chàng trai này lục soát chổ ngồi, lật ngửa mấy cái băng ghế. Khi bắt gặp món hàng bị cấm, chủ nhân đến năn nỉ, thì được lệnh: “Lại trạm đằng kia mà làm việc”. Người nọ mang theo một mớ thịt heo kho, bảo rằng đem lên Sài Gòn cho bà con nằm ở nhà thương Chợ Rẫy, nhưng vẫn bị tịch thu. Rốt cuộc người khổ chủ nỗi giận, giật mớ thịt kho đổ xuống đường, giữa sự im lặng đáng suy nghĩ của nhiều khách đi xe. Lại còn chuyện đứa vé nọ đi kinh tế mới, đến tuổi đi học lại được cha gửi về thành phố, ở nhà ông nội. Hộ khẩu của ông nội không có ghi tên đứa bé. Ông cố chạy chọt với Ban giám hiệu, đi lại nhiều lần. Gần tựu trường, ông khoe với hàng xóm đã mua cái cặp, cuốn tập, cái nón và cái áo mới để đứa cháu vào lớp. Hỡi ôi, ngày tựu trường lại thấy đứa bé được ông nội dắt về nhà quá sớm. Hỏi thì biết thầy giáo ảo chờ vài ngày, ông cứ dắt thằng bé đi tới đi lui như kẻ phạm tội, cho đến hôm ấy nó khóc to bảo rằng: “Mấy thầy giáo nói láo với con nít, tại sao ông nội lại tin lời người ta!
Mua gạo , mua mắm, mua thịt heo! Con heo lắm khi được phanh thây ở cơ quan vào giờ làm việc. Có người đi ngoài đường rao “hàn vá dép nhựa”. Kể lại làm chi chuyện vượt biên,có người đồ nước ngoài gởi về, muốn lãnh pahir trình cho phường đóng dấu vào tờ hộ khẩu. Ban đêm ai nấy ngủ sớm. Đáng hoan hô là phong trà thanh niên xung phong, đào luyện lớp trẻ biết lao động để giúp mình,giúpTổ Quốc.
Đổi mới, xóa bao cấp, tiến vào kinh tế thị trường. không còn sổ gạo. Được tinh giản biên chế, khổ lắm, nhưng lần hồi ai cũng tìm được việc làm. Không còn cấm chợ ngăn song. Túi xách, nón, áo quần ngày càng rẻ. Báo ra nhiều với ảnh và cơ thể người đẹp. Học Anh ngữ, vi tính. Quay video dịp đám cưới là chuyện trong tầm tay. Hội nhập với Đông nam Á, với phương Tây. Kẻ sĩ ngâm thơ, vịnh phú, làm câu đối như bị mất giá. Con người có nhu cầu mua sắm không bờ bến, càng tiêu xài càng ích kỷ. Rác rến nhiều chứng tỏ mức sống lên cao. Phụ nữ xinh đẹp hơn lên nhờ mỹ phẩm rẻ, chất lượng dinh dưỡng tương đối đầy đủ. Trẻ con đi học mặt mày hớn hở, sạch sẽ hơn. Điện thoại cầm tay bán nhiều. Cơn sốt nhà đất. Hố ngăn cách nhà giàu nghèo. Nạn tham nhũng với những cán bộ “ đa mưu túc trí”. Con người trở thành cô đơn mặc dù tiếp xúc với đám đông ngoài đường, về nhà nhìn vợ con lắm khi vẫn thấy cô đơn, bức xúc về tâm lý…
Ngày tết, phải chăng niềm vui lớn của mọi người Việt là cùng chia sẻ nỗi lo âu, niềm tin tưởng vào sự cố gắng của mọi người, nhìn về thế kỷ 21 với trí tuệ và thiện tâm
Những chuyện đời, chuyện người những đổi thay trong khoảng mươi năm trở lại đây là ngồn ngộn, chất chồng. Trong cái dòng đời cuồn cuộn ấy, chẳng một ai có thể đứng bên lề.
tks trước nhaz
- - - Updated - - -
upppppppppppppppppppppppppp
ai làm dùng thì mình tks
Còn bonus thì mình bonus 0,5$
Cái ranh giới giữa thời bao cấp và xóa bao cấp là co giãn, tùy địa phương. Nhớ lại hồi mười năm trước tôi về quê thăm bà con, nhờ giấy giới thiệu vẫn phải xếp hàng nhưng được mua vé trước nhiều người. Quả thật, làm cán bộ là một hãnh diện lớn! Bấy giờ, khi gần vào Sài gòn, xe đò và luôn cả xe nhà nước nói chung đều ngán cái trạm Tân Hương, đặt ở ranh Mỹ Tho và Tân An. Xe đậu lại hàng dài, chờ đến phiên được khám xét hàng hóa.Ba, bốn anh nhân viên mặc thường phục, vai mang sung, tay cầm cái chĩa nhỏ nhảy lên mui,lụclạo rồi gọi ta: “Cái túi này của ai? Không lên tiếng thì tôi tịch thu!”. Bị xài xể nhiều nhất là kẻ mang theo gạo, tôm khô, thịt heo, mỡ heo… Rồi hành khách bước xuống đất để các chàng trai này lục soát chổ ngồi, lật ngửa mấy cái băng ghế. Khi bắt gặp món hàng bị cấm, chủ nhân đến năn nỉ, thì được lệnh: “Lại trạm đằng kia mà làm việc”. Người nọ mang theo một mớ thịt heo kho, bảo rằng đem lên Sài Gòn cho bà con nằm ở nhà thương Chợ Rẫy, nhưng vẫn bị tịch thu. Rốt cuộc người khổ chủ nỗi giận, giật mớ thịt kho đổ xuống đường, giữa sự im lặng đáng suy nghĩ của nhiều khách đi xe. Lại còn chuyện đứa vé nọ đi kinh tế mới, đến tuổi đi học lại được cha gửi về thành phố, ở nhà ông nội. Hộ khẩu của ông nội không có ghi tên đứa bé. Ông cố chạy chọt với Ban giám hiệu, đi lại nhiều lần. Gần tựu trường, ông khoe với hàng xóm đã mua cái cặp, cuốn tập, cái nón và cái áo mới để đứa cháu vào lớp. Hỡi ôi, ngày tựu trường lại thấy đứa bé được ông nội dắt về nhà quá sớm. Hỏi thì biết thầy giáo ảo chờ vài ngày, ông cứ dắt thằng bé đi tới đi lui như kẻ phạm tội, cho đến hôm ấy nó khóc to bảo rằng: “Mấy thầy giáo nói láo với con nít, tại sao ông nội lại tin lời người ta!
Mua gạo , mua mắm, mua thịt heo! Con heo lắm khi được phanh thây ở cơ quan vào giờ làm việc. Có người đi ngoài đường rao “hàn vá dép nhựa”. Kể lại làm chi chuyện vượt biên,có người đồ nước ngoài gởi về, muốn lãnh pahir trình cho phường đóng dấu vào tờ hộ khẩu. Ban đêm ai nấy ngủ sớm. Đáng hoan hô là phong trà thanh niên xung phong, đào luyện lớp trẻ biết lao động để giúp mình,giúpTổ Quốc.
Đổi mới, xóa bao cấp, tiến vào kinh tế thị trường. không còn sổ gạo. Được tinh giản biên chế, khổ lắm, nhưng lần hồi ai cũng tìm được việc làm. Không còn cấm chợ ngăn song. Túi xách, nón, áo quần ngày càng rẻ. Báo ra nhiều với ảnh và cơ thể người đẹp. Học Anh ngữ, vi tính. Quay video dịp đám cưới là chuyện trong tầm tay. Hội nhập với Đông nam Á, với phương Tây. Kẻ sĩ ngâm thơ, vịnh phú, làm câu đối như bị mất giá. Con người có nhu cầu mua sắm không bờ bến, càng tiêu xài càng ích kỷ. Rác rến nhiều chứng tỏ mức sống lên cao. Phụ nữ xinh đẹp hơn lên nhờ mỹ phẩm rẻ, chất lượng dinh dưỡng tương đối đầy đủ. Trẻ con đi học mặt mày hớn hở, sạch sẽ hơn. Điện thoại cầm tay bán nhiều. Cơn sốt nhà đất. Hố ngăn cách nhà giàu nghèo. Nạn tham nhũng với những cán bộ “ đa mưu túc trí”. Con người trở thành cô đơn mặc dù tiếp xúc với đám đông ngoài đường, về nhà nhìn vợ con lắm khi vẫn thấy cô đơn, bức xúc về tâm lý…
Ngày tết, phải chăng niềm vui lớn của mọi người Việt là cùng chia sẻ nỗi lo âu, niềm tin tưởng vào sự cố gắng của mọi người, nhìn về thế kỷ 21 với trí tuệ và thiện tâm
Những chuyện đời, chuyện người những đổi thay trong khoảng mươi năm trở lại đây là ngồn ngộn, chất chồng. Trong cái dòng đời cuồn cuộn ấy, chẳng một ai có thể đứng bên lề.
tks trước nhaz
- - - Updated - - -
upppppppppppppppppppppppppp
ai làm dùng thì mình tks
Còn bonus thì mình bonus 0,5$
Last edited by a moderator: