KIÊU NGẠO VÀ ĐỊNH KIẾN - Doc full

KIÊU NGẠO VÀ ĐỊNH KIẾN [hot]

194_1466275018_kieungaovadinhkien.jpg


TÓM TẮT TRUYỆN:

Kiêu ngạo và định kiến


Tác giả: Thu Tiểu Cửu

Thể loại: đồng nhân Harry Potter, oan gia, hài hước, HE

Số chương: 84 chương

Editor: Hươu Con

Convert: tangthuvien

Giới thiệu

Bản chính kịch:

Draco Malfoy: “Lẽ nào nhà Longbottom đã nghèo đến nỗi không mua nổi một đũa phép 7 galleon mới sao?”

Phoenix Longbottom: “Đũa phép mới trong tay cậu cũng chỉ có thể chứng minh nhà Malfoy nhiều hơn nhà Longbottom 7 galleon thôi, cậu cảm thấy chuyện này rất đáng tự hào sao?”

Bản châm chọc:

Neville Longbottom: “Em gái mày! Malfoy!”

Draco Malfoy: “Chính là em gái kỳ quái của mày!”

Thật ra đây là chuyện về một vị tiểu thư Longbottom ở Slytherin mỗi ngày cố gắng phấn đấu học tập.

Thật ra, chuyện này cũng có thể gọi là

(HP chi em gái kỳ quái của ngươi!)

(HP chi M nhà B)

(HP chi Longbottom chống lại)

(HP chi Malfoy, xin anh dịu dàng chút. . .)

. . . Vân vân. . .

Nhân vật chính: Phoenix Longbottom, Draco Malfoy | Nhân vật phụ: Neville Longbottom, nhóm ba người, Cedric | Cái khác: HP, Slytherin

TAG: Đọc truyện Kiêu ngạo và định kiến Online Full TExt, Tải truyện Kiêu ngạo và định kiến Full PRC và Ebook , doc truyen Kiêu ngạo và định kiến full online , đọc truyện Kiêu ngạo và định kiến chương mới nhất , đọc truyện Kiêu ngạo và định kiến trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi, đọc Truyện ngôn tình hay nhất , đọc truyện ngôn tình mới , Doc truyen ngon tinh online , truyen ngon tinh moi , Ngôn tình sắc, Ngôn tình ngược, ngôn tình trung

>>>Nguồn: KIÊU NGẠO VÀ ĐỊNH KIẾN
 

tukidmh

Banned
Joined
Jul 22, 2014
Messages
0
Reactions
4
MR
0.000
Chương 1: Cặp song sinh nhà Longbottom

Nhà Longbottom có một cặp sinh đôi, ở quý tộc thuần huyết thường rất hiếm khi sinh đôi, vì vậy khi con trai và con dâu của bà Longbottom đều bị Tử thần thực tử tra tấn, mất đi lý trí, phải ở bệnh viện Thánh Mungo trải qua quãng đời còn lại, bà Augusta Longbottom liền đem tất cả hi vọng của nhà Longbottom đặt trên người cặp sinh đôi này.

Chỉ là, trong cặp sinh đôi nhà Longbottom khi em gái Phoenix bộc lộ phép thuật lần thứ ba thì anh trai Neville vẫn không có chút phản ứng nào đối với phép thuật, khiến gia đình Longbottom không thể không thừa nhận một vấn đề nghiêm túc bày ra trước mặt bọn họ.

“Có lẽ Phoenix là lựa chọn tốt hơn Longbottom.” Algie Longbottom, cậu của Neville và Phoenix đề nghị.

Bà Longbottom nhìn gian phòng bọn nhỏ đang ngủ trên lầu, khuôn mặt luôn khôn khéo nghiêm túc cũng hiện ra một chút bất đắc dĩ: “Nhưng Algie, Phoenix không có chút nào giống một Gryffindor, nó lại giống như một Ravenclaw.” Các đời nhà Longbottom xuất thân đều là Gryffindor sao có thể có một người thừa kế là Ravenclaw được?

Bà dừng một chút, nhìn Enie Longbottom, vợ của Algie, đang yên tĩnh ngồi lắng nghe ở một bên, nói tiếp: “Enie, ta không có ý gì đâu.”

“Đương nhiên, con hiểu.” Enie xuất thân là Ravenclaw gật đầu: “Không thể không thừa nhận, Phoenix quả thật rất thích hợp vào Ravenclaw, con bé thích đọc sách như vậy!”

Đúng, vấn đề nghiêm trọng của nhà nhà Longbottom là người thừa kế tiếp theo của bọn họ là Neville Longbottom không hề có phản ứng với phép thuật hay Phoenix Longbottom phép thuật bình thường rất thích đọc sách có khả năng được phân vào Ravenclaw.

“Có lẽ chúng ta nên tăng cường huấn luyện Phoenix.” Algie dĩ nhiên càng thích yên tĩnh ngoan ngoãn nhưng không mù quáng theo cháu gái: “Không thể không nói, Phoenix học Bế quan bí thuật rất tốt, ít ra về điểm này nó có thể trở thành người thừa kế hợp lệ của gia tộc Longbottom.”

“Nó tất nhiên được di truyền từ ba nó.” Giọng bà Longbottom trở nên sắc bén, còn có chút run rẩy: “Frank từ nhỏ đã rất ưu tú, học Bế quan bí thuật rất giỏi!”

Mọi người chợt im lặng, bọn họ đều mong vợ chồng Longbottom còn ở bệnh viện Thánh Mungo trở lại.

“Ta muốn mời Minerva đến đây một chuyến.” Bà Longbottom rất nhanh trở lại như cũ: “Có lẽ bà ấy có thể tác động Phoenix một chút.”

Bà Longbottom và Minerva McGonagall đều xuất thân từ Gryffindor, tuy không phải học sinh cùng lứa, nhưng tình hưu nghị duy trì rất lâu —— nguyên nhân do nhà Longbottom là người trung thành ủng hộ hội Phượng Hoàng.

Cùng lúc đó, trên lầu hai nhà Longbottom, một cặp sinh đôi cũng đang nhỏ giọng trò chuyện.

“Neville! Bà nội vẫn chưa ngủ, cậu Algie cũng còn ở đây! Anh chạy đến rất dễ bị phát hiện!” Phoenix nhìn anh trai Neville của mình đang ngồi bên giường lo lắng nói nhỏ. Sau khi bọn họ bảy tuổi thì không ngủ chung phòng, hiện tại hai anh em vừa qua sinh nhật chín tuổi.

Neville nhìn em gái đang lo lắng, trong lòng mềm nhũn, vẫn rầu rĩ không vui nói: “Phoenix, ngày mai bà nội lại muốn dẫn anh đến bệnh viện Thánh Mungo.”

Lần đầu tiên Phoenix bộc lộ phép thuật là sau khi thăm vợ chồng Longbottom điên điên khùng khùng ở bệnh viện Thánh Mungo, nên bà Longbottom cứ như vậy mà suy diễn, hi vọng Neville cũng có thể bộc lộ phép thuật giống như vậy —— nhưng rốt cuộc chỉ càng làm đáy lòng Neville thêm thống khổ, cũng e ngại đối với ba má.

“Chỉ là đi thăm ba với má thôi mà.” Quả nhiên sự chú ý của Phoenix bị dời đi, nó an ủi: “Không phải lần trước má còn cho anh một cây kẹo que vị máu sao?”

“Đó là do bị nhiều người liếm qua!” Neville oán giận nói, mặt tròn trịa nhíu chung một chỗ, mấy nốt tàng nhang linh tinh đều ẩn vào các nếp nhăn.

Phoenix không nói tiếp, quả thật, đi bệnh viện Thánh Mungo thăm ba má chẳng phải chuyện vui vẻ gì —— dù cho ba má đều là anh hùng trong miệng của mọi người.

Nhìn kết cục của anh hùng, nhìn cuộc sống bây giờ của họ. Phoenix có chút trào phúng khi nghĩ đến.

Neville ở bên kia thấy em gái không nói tiếp, thuận tay cầm lấy bức ảnh trên tủ đầu giường của nó, đó là bức ảnh tân hôn của vợ chồng Longbottom mà bà Longbottom khen thưởng cho cho Phoenix sau khi nó hoàn thành huấn luyện.

Trong ảnh, vợ chồng Longbottom đứng trên lớp cỏ xanh, Frank Longbottom đang ôn nhu nhìn vợ, Alice Longbottom đỏ mặt, dịu dàng nở nụ cười xinh đẹp, một chút cũng không nhìn ra bọn họ là những Thần Sáng ưu tú.

“Khi đó má cười thật dịu dàng.” Neville tự lẩm bẩm: “Bà nội nói anh giống má, Phoenix, anh cũng muốn có một tấm hình, nhưng cái gì anh cũng không làm được.” Giọng nó dần trở nên chán nản.

“Đó là nguyên nhân chúng ta phải đến Hogwarts.” Vì Neville tâm trạng Phoenix cũng trở nên sa sầm, nó suy nghĩ một lúc, chỉ có thể an ủi: “Bây giờ học và sau khi mười một tuổi học cũng không có gì khác nhau.”

Có lẽ Phoenix không giỏi an ủi người khác, Neville để khung ảnh trong tay xuống, lưu luyến nhìn một lần cuối, hôn lên trán Phoenix: “Ngủ ngon, Phoenix.”

Phoenix trở lại giường: “Anh hai ngủ ngon.”

Rạng sáng hôm sau, Phoenix vừa thức dậy, đã nhìn thấy bà nội mặc áo choàng phù thủy màu xanh lá ngay ngắn đang ngồi trên ghế sofa, cái nón chim kền kền yêu thích của bà để một bên, lúc này trên gương mặt nghiêm túc lại có chút bất mãn.

“Bà nội, chào buổi sáng!” Phoenix thử thăm dò một chút.

Bà Longbottom gật gật đầu, ánh mắt lại cố gắng nhìn Neville đang nhồi nhét miếng thịt hun khói, gia tinh Coco bên cạnh đã bắt đầu không chịu được.

“Coco không phải là gia tinh tốt! Cậu chủ Neville không ăn xong đúng thời gian! Đều là lỗi của Coco!”

Phoenix nhíu nhíu mày, nói: “Coco, trở vào bếp đi!”

Coco mở to đôi mắt màu xanh lam ướt nhẹp nhìn Phoenix, chào một câu: “Chào buổi sáng cô chủ Phoenix.” Nói xong, nó vươn ngón tay, “Đùng” biến mất khỏi phòng khách.

Cùng lúc đó, Neville ăn điểm tâm xong, lau miệng, đứng lên đi qua chỗ bà Longbottom, lễ phép dừng lại.

Bà Longbottom hừ lạnh một tiếng, mang theo mũ phù thủy, kéo Neville ở phía sau có chút lảo đảo đi ra cửa.

“Phoenix, cứ ăn điểm tâm trước, chút nữa mợ Enie của cháu sẽ dạy cháu một chút lễ nghi hàng ngày.” Bà nói xong, kéo Neville đến trước cửa trang viên, dùng phép di chuyển đi mất.

Bố cục của trang viên Longbottom nhiều năm qua chưa từng thay đổi, lúc bà Longbottom còn trẻ, đã từng đi theo thời đại thay đổi bố cục một lần, hơn năm mươi mấy năm sau, loại thẩm mỹ này trở thành lạc hậu, tuy rằng có gia tinh tỉ mỉ quét dọn, nhưng mất đi nam nữ chủ nhân trang viên đã giống như phủ lên một tầng u ám mục nát.

Phoenix ăn điểm tâm xong, ngồi trên ghế sofa ngắm vườn hoa diên vĩ ngoài cửa sổ, nhờ có phép thuật, chúng gần như nở hoa suốt cả bốn mùa. Phoenix tất nhiên biết, hoa này được trồng khi ba má nó kết hôn, bởi vì má tên là Alice tượng trưng cho hoa diên vĩ, nên ba nó mới trồng đủ loại hoa diên vĩ trong vườn nhà Longbottom.

Nghĩ đến đây, nó lại có chút khổ sở.

Khi nó còn nhỏ, từng cố gắng đem theo một bó hoa diên vĩ khi đi thăm ba má.

Lúc đó nó nghĩ dù họ không còn nhớ gì, nhưng chắc cũng không quên tình yêu của bọn họ từng được mọi người chúc phúc chứ?

Nhưng rất nhanh nó liền thất vọng, khi má nó nhận lấy hoa diên vĩ thì cứ cố gắng nhét toàn bộ chúng vào trong miệng của mình. Phoenix tận mắt thấy bà nhai nát đóa hoa xanh tím, sau đó “phi, phi” phun ra, vừa khóc vừa cười oán giận nói cái này không ngon.

Tối hôm đó, sau khi nó trở lại trang viên liền bộc lộ phép thuật lần đầu tiên.

Đợi sau khi bà Longbottom giúp nó bình tĩnh lại, đón tiếp nó chính là khuôn mặt tươi cười của mỗi người nhà Longbottom.

Cậu Algie thậm chí còn ôm nó, nói nó quả nhiên là số một.

Có Merlin mới biết, khi đó trong lòng của nó cực kỳ khổ sở, cũng sau khi bộc lộ phép thuật lần đầu tiên, nó cũng không tiếp tục mong tưởng có một ngày ba má sẽ bình thường trở lại.

“Chúng ta bắt đầu chứ Phoenix?” Giọng của mợ Enie cắt đứt hồi tưởng của Phoenix, nó quay đầu lại nhìn gương mặt dịu dàng của mợ Enie gật gật đầu.

So với bà nội nghiêm túc, hay cậu Algie có chút kích động và vội vã, nó lại thích mợ Enie luôn trầm tĩnh và yên ổn ngồi lắng nghe này hơn.

Phoenix theo mợ Enie lên thư phòng phía đông trên lầu hai, Enie thuộc nhà Ravenclaw, bà rất thích phòng sách của nhà Longbottom, mặc dù có một số sách chỉ dành cho người trong dòng họ xem, nhưng những quyển sách không có hạn chế còn lại cũng đủ để hấp dẫn bà.

“Phoenie, thư phòng này làm ta nhớ lại phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw.” Enie nhớ lại: “Phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw cũng có một thư viện nhỏ, thuộc về nhà Ravenclaw.”

Mỗi phù thủy khi nói đến nhà của mình đều rất tự hào, ngay cả Hufflepuff cũng không ngoại lệ.

Phoenix gật đầu, thành thật nói: “Mợ Enie, mong mợ tin tưởng con, con muốn vào Ravenclaw hơn bất kỳ ai.”

Gương mặt Enie lướt qua một tia không tự nhiên, bà hắng giọng một cái, để Phoenix ngồi đối diện mình, bắt đầu chương trình học hôm nay.

“Phoenie, bắt đầu từ hôm nay, con phải học để có đủ tư cách trở thành quý tộc thuần huyết.”

Enie và Phoenix ở trong thư phòng đến ba giờ chiều, đến khi Phoenix hỏi xong vấn đề cuối cùng của nó, họ mới xuống lầu uống trà chiều.

Không thể không thừa nhận, so với bài giảng của bà Longbottom —— phù thủy nhà Slytherin đều là phù thủy xấu, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng từng ở đó, Slytherin còn có rất nhiều Tử thần thực tử, người tra tấn ba má cũng từng học ở Slytherin. Phoenix càng thích phương pháp tập trung bài giảng vào Ravenclaw của mợ Enie hơn.

“Bà nội nói, Slytherin là nhà tà ác nhất.” Phoenix nhìn Enie, có chút chần chờ nói: “Nếu như vào Slytherin, chính là kẻ gian ác.”

Enie nhíu nhíu mày: “Đó là cách nói của mẹ, nhưng còn Phoenix, con nghĩ như thế nào?”

Nó nghĩ như thế nào? Phoenix nghe hỏi như vậy không khỏi có chút cao hứng, từ nhỏ được bà Longbottom nuôi lớn, không thể không thừa nhận, bà Longbottom là một người chuyên quyền độc đoán, ngoại trừ gia tinh trong nhà, cũng chỉ có mợ Enie hỏi ý kiến của nó.

“Theo con được biết, hình như đa phần các gia đình thuần huyết đều vào Slytherin? Cũng có một ít vào Ravenclaw và Hufflepuff, Gryffindor là ít nhất —— chỉ có Longbottom, Potter, và. . . Weasley.” Phoenix do dự chút mới nói, coi như bọn họ cùng thuộc một phe, nhưng nhà Weasley thật sự không giống phù thủy, bọn họ quá gần gũi với Muggle, ngay cả bà Longbottom cũng không thích người nhà Weasley.

“Ta nhìn Arthur lớn lên, điên điên khùng khùng! Ôi, Merlin!” Bà Longbottom từng nói như vậy.

Enie dùng ánh mắt cổ vũ Phoenix nói tiếp.

“Đúng là Slytherin không phải tốt nhất, đúng là ba má bị Tử thần thực tử xuất thân từ Slytherin làm trở nên điên khùng, nhưng cũng không thể nói Slytherin đều là người xấu.” Nó nói tiếp, nó đã thắc mắc vấn đề này từ rất lâu: “Ý của con là, Gryffindor cũng có Sirius Black là người xấu đó, hắn bán đứng cả nhà Potter, đương nhiên, cũng sinh ra anh hùng. Con có xem một quyển sách, trong sách nói chúng ta không thể mù quáng phân ra người tốt người xấu trong vòng luẩn quẩn này, cũng giống như không thể mù quáng cho rằng phù thủy lai kém hơn phù thủy thuần chủng.”

Enie bị suy nghĩ của Phoenix làm hoảng sợ, nó thật sự là một cô bé chín tuổi sao! Bà đã sớm biết Phoenix không phù hợp vào Gryffindor, vì nó không có sự sôi nổi của Gryffindor, cũng không có dũng khí của Gryffindor. Bà vẫn cho là Phoenix thích hợp với Ravenclaw, ít ra từ trước đến giờ là vậy, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bà đã nghĩ sai rồi.

Enie không dám thảo luận tiếp với Phoenix, toàn bộ trang viên đều có bà Longbottom, những lời này rất nhanh sẽ truyền đến tai bà ấy, tuy bà hi vọng Phoenix có thể ấp ủ suy nghĩ này, nhưng tất nhiên, bây giờ không phải lúc thích hợp để thảo luận về nó.

“Được rồi, cháu yêu.” Bà cắt ngang chút bối rối của Phoenix: “Lát nữa, chúng ta sẽ đến xem chút gia phả còn lại hiện nay của gia tộc thuần huyết, nó sẽ có ích cho con sau này.”
 
Chương 2: Neville bộc lộ phép thuật

Tối đó bà Longbottom dẫn Neville trở về, mặt mày cậu bé chín tuổi mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu ngồi ở bàn ăn dài lỗi thời kiểu Tây Âu, ngay cả Coco làm món gan ngỗng rán kiểu Pháp thơm ngon mà nó thích cũng không làm nó thấy hứng thú.

Bà Longbottom không nói một lời ăn bữa tối của mình, Phoenix lo lắng nhìn anh hai, nhưng nó biết, đối với người luôn tuân theo quy củ như bà Longbottom thì bây giờ chắc chắn không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.

Ăn cơm tối xong, nó kéo Neville lên lầu, nói là biết thêm kiến thức mới, muốn trao đổi với Neville.

Bà Longbottom nhìn cháu gái rõ ràng đang nói dối, thở dài, một mình ngồi ở phòng khách vắng vẻ, chỉ có Coco ngẫu nhiên xuất hiện rót thêm nước trà cho bà.

Phoenix vừa lên lầu, liền vội vã hỏi: “Neville, anh làm sao vậy?” Bình thường tuy Neville từ bệnh viện tháng Mungo trở về tâm trạng không được tốt, nhưng chưa từng tệ giống như bây giờ.

Neville nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của em gái, bỗng dưng mũi đau xót, cảnh tượng ở bệnh viện Thánh Mungo hôm nay cũng không nói ra được.

“Không có việc gì.” Nó khịt khịt mũi, cố gắng làm cho nước mắt nghẹn lại trong hốc mắt: “Chỉ là tâm trạng anh không tốt lắm —— chuyện này bình thường mà Phoenie.”

Phoenix hoang mang nhìn Neville, nó đương nhiên biết anh hai đang nói dối —— bọn họ là anh em song sinh, có một loại tâm linh tương thông giữa cả hai.

Neville ngồi trước bàn học của Phoenix, vì khiếu thẩm mỹ lỗi thời của bà Longbottom, nên phòng ngủ này thật không giống phòng ngủ của một thiếu nữ quý tộc —— toàn bộ màu chủ đạo của căn phòng đều quá u ám, tất cả đều là nâu đỏ và xám.

“Giống như phòng của một bà cô lỡ thì không ai lấy.” Neville thầm nghĩ, nhưng tất nhiên, với nó thì Phoenix là nhất.

Lúc này, mặt mày cậu bé ủ rũ ngồi ở bàn học bằng gỗ lim, trông nó như kiệt sức, cực kỳ mệt mỏi.

Phoenix ngồi ở một bên, chỉ lặng lẽ chống cằm mà nhìn, nó hiểu rất rõ anh Neville —— tuy rằng bà nội và bác Algie đều cho rằng Neville có chút bất tài, là một cậu bé tự ti, nhu nhược, nhưng nó lại nhìn ra hằng ngày anh hai đều rất nỗ lực, có thể thấy được sự kiên trì âm thầm của anh ấy, Phoenix cảm thấy sự kiên trì đó mới là đáng quý nhất.

Neville rất thích căn phòng của Phoenix, nơi này có một mùi thơm nhẹ, rất thơm, dù nó hoảng loạn, khổ sở cỡ nào, chỉ cần Phoenix lẳng lặng ngồi ở một bên cũng có thể giúp nó bình tĩnh lại.

Chuyện ở bệnh viện Thánh Mungo hôm nay thật sự không có gì hay —— hoặc phải nói là rất tệ.

Hôm nay nó và bà nội đi thăm ba má, tình trạng của ba cũng không tệ, ông thậm chí còn có thể bình tĩnh ôn hòa chào hỏi nó. Neville rất vui, bà nội thì ở văn phòng của lương y bên khoa tâm thần của bệnh viện Thánh Mungo nói chuyện, Neville ở lại tán gẫu với ba xong thấy sắp đến giờ nên muốn đi tìm bà nội, nói cho bà biết hôm nay ba đã nhận ra mình.

Nhưng bệnh viện Thánh Mungo hôm nay hình như có hoạt động lớn nào đó, rất nhiều phù thủy trưởng thành tới tới lui lui trong bệnh viện, Neville đi có chút gấp, lúc nó đi ngang qua sân cỏ trên một cái đường nhỏ thì đụng ngã một thằng bé tóc màu bạch kim.

Neville lập tức cảm thấy có lỗi, nó vội đưa tay muốn đỡ đối phương dậy.

Thằng bé bị đụng ngã lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó hất tay của nó ra, chậm rãi tự đứng lên, phủi phủi chiếc áo phù thủy gần như không dính chút bụi nào, sau đó kéo thật dài, giống với giọng của Phoenix khi nói chuyện với quý tộc giống nó: “Tên?”

Cậu ta dùng từ thật không lễ phép. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Neville, nhưng nó vẫn trả lời: “Neville Longbottom, vừa nãy lỡ làm cậu ngã, thật xin lỗi.” Nhờ có Phoenix nên ở phương diện giao tiếp của nó cũng có thể miễn cường cho qua ải.

Đối phương có đôi mắt màu xám xanh, giống như màu trời âm u của London, nhưng thằng bé này có gương mặt rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Phoenix. Neville thấy thằng bé giống như đang nghiến răng, trong mắt đều là chán ghét.

“Thì ra là Longbottom.” Giọng của thằng bé chầm chậm, mang theo một chút khinh bỉ: “Hai người điên ở khoa tâm thần kia là ba má mày hả? Tất nhiên, những đứa trẻ không có ba má đều thiếu dạy dỗ ở phương diện nào đó, đúng không?” Cậu ta mỉm cười ác ý, lúc đó Neville quả thật rất muốn đấm nát mũi của nó.

Đáng tiếc, tay nó còn chưa kịp nắm thành quyền, thằng bé mắt màu xám xanh đã giơ đũa phép lên —— tuy rằng chỉ là đũa phép đồ chơi, nhưng đối với một đứa hoàn toàn không biết phép thuật như Neville mà nói cũng đã đủ để uy hiếp rồi.

Mặt nó đỏ lên, khuất nhục nhìn đối phương, lần đầu tiên nó cảm nhận được tầm quan trọng của phép thuật.

“Longbottom, tao giả sử mày có thể giao tiếp như người bình thường.” Thằng bé có cái cằm nhọn, trên mặt có chút trẻ con, nó cao ngạo hất cằm, giống như đang nghĩ lát nữa sẽ dùng cắm tấn công đối phương như thế nào: “Hôm nay ba tao là khách quý, nhà tao tài trợ cho bệnh viện Thánh Mungo, phòng bệnh của ba má mày thậm chí là giường đều do nhà tao quyên tặng. Vậy mày muốn dùng nắm đấm nhỏ không hề có chút uy hiếp của mày làm gì đây?”

Neville đứng tại chỗ, viền mắt đã đỏ lên, nó cảm giác nước mắt như muốn trào ra —— nhưng Phoenix đã nói, con trai không thể khóc, nó là anh hai, càng không thể khóc.

“Há, ngài Longbottom đáng thương.” Đối phương dường như rất yêu thích vẻ mặt của nó lúc này, thằng bé cảm thán một câu, đi đến cạnh Neville, dùng thân thể có chút gầy yếu của mình đụng mạnh vào nó một cái —— đây được coi là chuyện làm Neville vui nhất hôm nay, thân hình nó to hơn thằng bé kia nhiều, thằng bé kia không đụng ngã được nó, ngược lại còn đứng không vững.


“Hừ.” Đối phương gần như dùng mũi để phát ra âm thanh này, Neville vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trước nay, khi người ta nói tới ba má của nó, đều nói là: “Ồ, vợ chồng Longbottom, những Gryffindor vĩ đại, anh hùng tham gia chiến đấu, là niềm tự hào của chúng ta.”

Nhưng hôm nay, dù thằng bé kia có ý xấu, hay nó cố tình, nhưng chuyện nó nói không sai chút nào —— vợ chồng Longbottom ưu tú, vĩ đại, vì tiêu diệt chúa tể hắc ám mà bị thương, bây giờ chỉ là hai người điên, quên cả con cái của mình, rất đáng thương hại.

Neville rầu rĩ không vui, lát sau, nó quay qua nói với Phoenix: “Hôm nay anh gặp phải một thằng rất đáng ghét, bộ dạng của nó giống như một con chuột, Phoenix, không phải bà nội nói qua sinh nhật sẽ mua cho em một con thú nuôi sao? Mua một con chuột đi.”

Phoenix biết tâm trạng anh hai đã tốt hơn, tuy rằng nó còn muốn làm cho tâm trạng Neville trở nên tốt hơn nữa, nhưng lại không thể không từ chối: “Ôi, Neville! Anh biết rõ là em muốn một con mèo mà! Mèo tai cụp Scotland!”

Rất nhiều năm sau, khi thằng bé đáng ghét kia trở thành em rể của mình, Neville mới nhớ kể cho Phoenix nghe xung đột trong lần đầu gặp gỡ.

Phoenix lúc này đã trở thành một người đẹp tiêu chuẩn đang ung dung vuốt mái tóc quăn dài màu nâu đậm của mình —— động tác cực kì giống chồng của cô, sau đó chậm rãi nói: “Neville, anh thật là ngốc! Nhà của Draco lúc đó tặng tiền cho bệnh viện Thánh Mungo nói dễ nghe một chút là quyên tặng, thực ra chính là nộp phạt. Anh ấy có gì đắc ý chứ?!”

Có điều, đó là chuyện của nhiều năm sau, những ngày tiếp theo của hai anh em đều bình thường không có xảy ra chuyện gì, Neville vẫn chỉ có thể đọc một số sách không liên quan đến phép thuật, còn Phoenix thì lại học lễ nghi với cô Enie, tiếp xúc một chút với chuyện làm ăn của gia tộc nhà Longbottom, thậm chí bà Longbottom còn ngầm ám chỉ để nó xem những sách phép thuật được lưu truyền đến nay của một số gia tộc.

Nhưng mà, sau sinh nhật mười tuổi của Neville và Phoenix không lâu, một chuyện bất ngờ xảy ra.

Phoenix nhớ đó là một ngày cuối tuần vào tháng chín, ông cậu Algie và mợ Enie ở lại uống trà trưa với bà Longbottom xong, nó thì ở trong phòng xem cuốn Hogwarts một lịch sử. Không biết xảy ra chuyện gì, nó nghe được tiếng bước chân dồn dập, giống như là của cậu Algie, Phoenix thấy chắc là ông ấy vọt vào phòng ngủ của Neville.

Nó ngây người một chút liền nhớ lại, lúc Neville bảy tuổi, cậu Algie từng cố gắng trấn nước Neville ở ngoài cầu cảng để làm thức tỉnh phép thuật của nó, có điều kết quả là suýt nữa làm Neville chết đuối! Sau khi chuyện đó xảy ra, cậu Algie đã kìm nén lại rất nhiều, ít ra là không có làm thêm hành động quá đáng nào.

Vậy hôm nay —— nghĩ đến đây, Phoenix lập tức đứng lên, đi tới phòng ngủ của Neville ở hướng Tây.

Nhưng đã muộn, nó vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy anh hai đang bị trút ngược ra bên ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đỏ bừng lên, giống như một phút sau sẽ vỡ ra. Mà cậu Algie cường tráng đang cố gắng dùng tay nắm lấy cổ chân Neville —— Phoenix cảm thấy ông ấy dường như sắp không giữ được nữa!

“Ôi Merlin ơi!” Phoenix có cảm giác lúc đó nó như mất hết lí trí, nó hét rầm lên, mà cũng vào lúc đó, cậu Algie không giữ được nữa, đành cố gắng thu tay về, nhưng ông thất bại!

“Không!” Phoenix không kìm chế được hét to, nó nhìn thấy Neville rơi xuống, nó chạy nhanh đến bên cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Neville không có trực tiếp ngã xuống bậc thang đá màu xanh trong vườn hoa như nó tưởng tượng —— Merlin phù hộ —— Phoenix nhìn thấy thân thể Neville sắp đụng vào bậc thang đá màu xanh thì lại nảy lên, giống như mặt đất là một miếng thạch hoa quả vậy, sau đó Neville bị đẩy lùi, bay qua vườn hoa diên vĩ đang nở rộ, cuối cùng ngã mạnh ở trước cửa lớn.

Hai chân nó mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực nào.

“Nó không có chuyện gì! Không có nguy hiểm đến tính mạng!” Giọng mợ Enie truyền từ đằng xa đến, kèm theo tiếng cười của cậu Algie.

Phoenix rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy mặt, vừa khóc vừa cười run run vai: Aiz, đúng vậy, anh mình suýt chút nữa té chết, nhưng người thân của nó giống như cảm thấy vui với tràng bộc lộ phép thuật buồn cười kia của anh nó.

“Anh Neville rất có thể bị té chết!” Phoenix giận dữ nhìn cậu Algie đang cười, dáng vẻ ông há miệng cười khúc khích giống như là một Gryffindor ngu ngốc! Dũng cảm cỡ nào, thông minh cỡ nào! Phoenix nghĩ đến.

“Nhưng mà nó không sao, đúng không?” Cậu Algie dường như cho rằng mình vừa làm một chuyện rất cao cả, ông sờ sờ bộ râu rậm rạp của mình, giống như cảm thấy Phoenix suy nghĩ quá nhiều.

Bắt đầu từ lúc đó, Phoenix liền quyết định không để ý đến cậu Algie nữa —— tuy rằng không quá thực tế, nhưng trong ba tháng, nó tuyệt đối không nói chuyện với người có ý đồ muốn làm tổn thương anh hai! Dù là cậu Algie cũng không!
 
Chương 3: Tin trúng tuyển và Hẻm Xéo

Neville chỉ ở bệnh viện Thánh Mungo hai tuần thì trở về nhà, tuy rằng nó té gãy chân trái và cổ tay phải, hơn nữa còn có một ít nội tạng bị lệch vị, nhưng chỉ cần không phải phép thuật hắc ám, phù thủy bị thương dùng trị liệu vật lí luôn luôn hiệu quả.

Trừ việc đến thăm Neville bốn năm lần thì sinh hoạt hằng ngày của Phoenix vẫn như cũ.

Dựa vào hai năm học tập từ mợ Enie nó biết được, trong giới phù thủy quý tộc thuần huyết, bảy tuổi là lúc bắt đầu tiếp xúc với giới quý tộc —— ít ra với đa số quý tộc Slytherin mà nói là như vậy.

Nhưng trên thực tế, bà Longbottom chắc chắn không thể tổ chức tiệc mời những người mà bà cho là đại diện cho cái ác và “phù thủy hắc ám”, vậy nên Neville và Phoenix không quen biết với phần lớn các gia tộc thuần huyết —— dù bọn họ đều biết là nhà Longbottom thuộc Gryffindor có một cặp sinh đôi.

Còn những gia tộc thuần huyết thuộc Gryffindor chẳng hạn như —— nhà Potter chỉ còn lại một đấng cứu thế không rõ tung tích, còn nhà Weasley? Bà Longbottom tình nguyện khiêu vũ cùng một con quỷ khổng lồ cũng không muốn nó tiếp xúc với một nhà mà theo bà là “điên điên khùng khùng”, “không có văn hóa quý tộc”.

Nên dù có tên tuổi quý tộc, nhưng trong mười một năm nay, Phoenix chỉ có thể học tập nghi lễ trên lí thuyết với mợ Enie, gần như không có cơ hội thực hành.

Sau khi Neville bộc lộ phép thuật, chương trình học hằng ngày của nó liền xuất hiện chút thay đổi —— chủ yếu là bài học dường như nhẹ nhàng hơn. Đối với điều này mợ Enie có chút áy náy nhìn nó.

Thật ra cũng rất dễ đoán được, ít ra Phoenix có thể dễ dàng đoán ra. Neville đã bộc lộ phép thuật, sẽ không phải là một á phù thủy, hơn nữa tỉ lệ được chọn vào Gryffindor của Neville cao hơn nó, dựa vào điều đó bà Longbottom tự nhiên sẽ hướng về Neville nhiều hơn.

Không thất vọng sao? Nói không thì là giả, tuy rằng không thích Gryffindor, nhưng Phoenix đã thầm quyết định, nếu Neville thật sự là một á phù thủy, nó nhất định sẽ gánh vác cái trách nhiệm thuộc về anh ấy. Nhưng sau khi nó nỗ lực trả nhiều cái giá như vậy, bà nội lại không do dự chọn Neville vừa bộc lộ phép thuật, trong lòng Phoenix vẫn có chút khổ sở.

Tuy rằng bà nội rất nghiêm khắc với Neville, nhưng bà cũng rất thương Neville. Phoenix đã sớm biết điều đó, cho nên khi bị bỏ qua một bên như vậy, nó cũng không quá thất vọng —— chỉ là dường như cảm thấy có chút đau lòng thôi.

Bài tập của Phoenix trở nên ít hơn, nhưng Neville lại bị tăng thêm —— ít nhất đã rất lâu rồi nó không có chạy qua phòng của Phoenix lúc nửa đêm, bình thường sau khi thằng bé làm xong bài tập đều sẽ trực tiếp nằm nhoài trên bàn sách trong phòng ngủ thiếp đi.

Trong lúc hai anh em không nhanh không chậm học tập, họ đều đã qua sinh nhật mười một tuổi.

Phoenix cảm giác được bắt đầu từ giữa tháng bảy, tính tình bà nội liền trở nên có chút nóng nảy, mà nhiều hơn là lo lắng bất an.

Bà Longbottom thật sự rất lo lắng, tuy rằng Neville đã bộc lộ phép thuật, nhưng những đứa trẻ bình thường đều sẽ bộc phát nhiều lần, còn Neville sau lần đó vẫn không có chút phản ứng nào.

Bây giờ bà vô cùng lo lắng Neville sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển của Hogwarts —— vốn là bà muốn nhân cơ hội giáo sư McGonagall đến nhà Longbottom làm khách để hỏi thăm một chút về danh sách học sinh nhập học, nhưng giáo sư McGonagall vốn đồng ý đến chơi lại nói năm nay có một đứa trẻ khá đặc biệt sẽ nhập học, nghỉ hè này các giáo sư ở Hogwarts đều bận rộn, bà ấy thật sự không cách nào đến nhà Longbottom được.

Nỗi lo của bà Longbottom không kéo dài quá lâu, ngày thứ hai sau sinh nhật của Phoenix và Neville, lúc bà Longbottom và Neville, Phoenix đang ăn sáng thì một con cú từ ngoài cửa sổ bay vào, để lại hai lá thư màu trắng được niêm lại bằng mực đỏ. Con cú lập tức quay đầu lại ngậm miếng ruột nướng yêu thích của Neville rồi bay đi.

“Hừ, đây là nguyên nhân vì sao anh thích Trevor hơn.” Thằng bé nhỏ giọng oán hận một câu, Trevor là quà cậu Algie cho nó sau lần nó bộc lộ phép thuật —— một con cóc màu xanh.

Bình thường bà Longbottom tuyệt đối không cho phép có người được nói chuyện trên bàn ăn cơm, nhưng hiển nhiên hôm nay tâm trạng của bà rất tốt.

Lúc Phoenix tự giác cầm lấy lá thư thuộc về mình mở ra thì bà Longbottom cũng tự nhiên cầm lấy lá thư thuộc về Neville —— thằng bé có chút không vui chu chu cái miệng, tất nhiên nó cũng muốn xem.

Là thư Hogwarts gửi, ở phía trên có huy hiệu của Hogwarts, trên tấm giấy da nặng chịch, màu đỏ trên tấm khiên là một có sư tử màu vàng, màu xanh là hình một con ưng màu đồng, màu vàng để một con chồn đen và xanh để một con rắn màu bạc càng thêm vẻ thiêng liêng.

Nội dung thư trúng tuyển được viết bằng mực xanh biếc:

Kính gửi cô Longbottom,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 7, chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Phó hiệu trưởng

Minerva McGonagall

Phoenix dám dùng quà sinh nhật lần thứ mười một của nó, con mèo tai cụp Scotland đáng yêu kia để đánh cược, nó đã nhìn thấy bà nội luôn giấu kĩ tâm tư đã thở phào nhẹ nhõm, còn theo bản năng mà vỗ vỗ ngực.

Bà Longbottom lập tức đem lá thư của Neville trả lại cho nó, Neville lập tức vùi đầu vào xem.

“Vậy,” Bà Longbottom buông dao nĩa trong tay xuống, hắng giọng một cái, rồi nhìn cháu trai và cháu gái ngồi hai bên trái phải của mình: “Giữa tháng tám bà sẽ dẫn hai đứa đến Hẻm Xéo mua một ít dụng cụ học tập.”

“Đúng vậy!” Phoenix hưng phấn đứng lên: “Đũa phép!” Nó cực kì mong có được một cây đũa phép của mình.

Phoenix nhắc tới đũa phép, bà Longbottom không nhanh không chậm nói: “Nói đến đũa phép, bà không thể không nhắc đến ba má các cháu.”

Sắc mặt hai anh em phút chốc đều trở nên trắng bệch.


“Họ là niềm tự hào của nhà Longbottom.” Nhắc đến con trai và con dâu, bà Longbottom rõ ràng rất tự hào: “Bà rất hi vọng các cháu có thể sử dụng đũa phép của ba má các cháu —— nó đại diện cho một loại thừa kế, đúng không?”

“Nhưng mà ——” Phoenix có chút ngập ngừng nói: “Cháu có xem trong sách nói là, mỗi người thích hợp với một loại đũa phép khác nhau, như vậy mới có thể giúp họ tùy ý sử dụng phép thuật của mình. . .”

Phoenix lập tức bị bà Longbottom cắt ngang, bà nhíu mày liếc cháu gái, lần đầu tiên cảm thấy con bé đọc sách có chút quá nhiều, so với Phoenix luôn tự có chính kiến của bản thân, thì Neville luôn luôn nghe lời lại làm người ta yêu thích hơn. Từ sau khi con trai và con dâu xảy ra chuyện, bà Longbottom đối với tất cả đều sinh ra một loại cảm giác lo được lo mất, bà thích có thể nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.

“Đúng vậy, Phoenie.” Bà thừa nhận: “Nhưng sử dụng của ba má hai đứa không phải càng có ý nghĩa hơn sao?”

Phoenix trở nên trầm mặc, Neville lẩm bẩm một câu, không nói gì.

“Đáng tiếc, đũa phép của Alice đã bị bẻ gãy trong trận chiến.” Bà Longbottom vô cùng tiếc nuối nói: “Vậy nên, chỉ có Neville được vinh hạnh này, nó sẽ sở hữu đũa phép từng thuộc về ba nó.”

Phoenix nỗ lực phối hợp với bà nội, biểu hiện chút đau lòng tiếc nuối, đáng tiếc nó chỉ mới mười một tuổi, tất nhiên, nó thất bại, nó không kìm nén được khi biết được mình sẽ có một đũa phép mới mà nhảy nhót.

Về phần Neville? Dưới ánh mắt uy hiếp của bà nội, nó đành gật gật đầu.

“Vậy, nếu cháu đã kiên trì như vậy, đồng thời thực tế cũng không cho phép cháu không kiên trì ——” Bà Longbottom nói chuyện vô cùng dài dòng: “Phoenie, giữa tháng tám cháu sẽ có một cây đũa phép mới.”

“Đây là vinh hạnh của cháu.” Phoenix cười híp mắt, khóe mắt cong cong như trăng non, nó thề, lúc này nó là thật lòng!

Sau hôm đó, tuy hằng ngày hai anh em đều học tập khô khan tẻ nhạt như cũ, nhưng chúng đều rất chờ mong hành trình đến Hẻm Xéo —— dù sao chúng thật sự ít khi được đến đó, con nối dõi đối với phù thủy đều rất quý báu, nhà Longbottom đặc biệt như vậy, vậy nên bà Longbottom cũng không hi vọng cháu trai và cháu gái của mình xuất hiện trong bất kỳ trường hợp không quan trọng nào.

“Anh đã có Trevor, xem ra không thể có thêm một con cú!” Neville nhắc đến chuyện này bằng giọng tiếc nuối.

“Em cũng có Villa, nhưng mà nghe nói Hogwarts có nhà nuôi cú, chúng ta có thể nhờ nó gửi thư.” Phoenix gọi con mèo tai cụp Scotland của mình là Villa, con mèo tai cụp này vô cùng kiêu ngạo, rất thích hợp với cái tên này.

“Anh có xem danh mục sách, những quyển sách đó đều phải học xong trong một năm sao?” Neville lại hỏi.

“Ai biết được.” Phoenix ngược lại không đặc biệt quan tâm chuyện này, nó đã nghiên cứu “Hogwarts một lịch sử” rất lâu, nếu muốn đến đó ở bảy năm, đương nhiên phải nắm rõ tất cả thông tin của Hogwarts —— nó cũng có khuyên Neville xem quyển sách này, dù sao khả năng nó và Neville không ở cùng một nhà rất cao —— trừ khi hai đứa nó đều vào Hufflepuff, có điều đây thật sự là một ý nghĩ kinh khủng. Thế nhưng Neville lại không quá hứng thú với những thứ này, nó vừa nghe em gái nhắc đến quyển sách đó liền bắt đầu oán giận đống bài tập nặng nề của mình, tất nhiên, nó cũng chỉ dám toát ra bất mãn đối với những bài tập đó trước mặt Phoenix.

“Phoenix, em có biết làm sao để phân nhà không?” Neville hỏi vấn đề đã quấy nhiễu Phoenix rất lâu.

“Trong sách không có viết.” Phoenix cầm sách trong tay, có chút lo lắng: “Em có hỏi mợ Enie, mợ nói nên để có chút hồi hộp.”

“Có khi nào ——” Mặt Neville trở nên có chút trắng: “Có khi nào bắt chúng ta đi giết rồng không?” Gần đây nó đang đọc đến sách viết về rồng.

Phoenix nghe vậy rất không thục nữ lườm một cái: “Hứ, chủ ý kỳ quái như vậy. Dũng sĩ diệt rồng có thể được vào Gryffindor, Neville, nếu sau này anh trở thành hiệu trưởng, anh đương nhiên có thể làm như vậy.”

“. . .” Neville nghiêng đầu qua chỗ khác, có nhiều lúc em gái thực sự rất không đáng yêu!

Lúc hai anh em còn đang suy đoán này nọ, sau bữa cơm chiều vào một ngày giữa tháng tám bà Longbottom cuối cùng cũng bảy tỏ, ngày mai sẽ dẫn chúng đến Hẻm Xéo mua sách và dụng cụ.

“Ngoan ngoãn theo sau lưng bà, không được chạy loạn.” Bà Longbottom lướt qua Neville đang ăn bánh pudding, sau đó ánh mắt khóa lại trên người Phoenix.

Phoenix nhìn bà nội, không tình nguyện gật đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Coco làm xong điểm tâm, lần đầu tiên Neville không tập trung ăn, cứ liếc nhìn đồng hồ treo tường. Cuối cùng, khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, bà Longbottom mặc áo choàng phù thủy màu xanh lá từ trên lầu đi xuống, lần này bà không có đội cái nón chóp cao có gắn con kền kền mà mình yêu thích.

Chắc là sợ Hẻm Xéo đông người chen lấn làm rơi mất cái nón? Phoenix liếc nhìn bà nội suy đoán.

Họ dùng lò sưởi trong nhà để đến quán Cái Vạc Lủng, mọi thứ đều thuận lợi, sau khi huấn luyện lâu như vậy, ngay cả Neville cũng biết làm sao không làm mất khí chất khi bước ra từ lò sưởi —— tuy rằng nó vì quên lấy bàn chải phủi đám tro bụi dính trên áo choàng của mình mà bị bà Longbottom mắng cho một trận.

Đầu tiên họ đến tiệm quần áo của phu nhân Malkin mua ba bộ áo choàng hằng ngày, bà Longbottom cứ khăng khăng mua thêm vài bộ cho Neville.

“Neville hay vứt đồ bừa bãi, còn thường làm ngã đồ vật, ta nghĩ nó cần thêm một bộ.” Lúc bà Longbottom nói những lời này thì thước cuộn của phu nhân Malkin đang đo khắp người Phoenix, Phoenix mất tập trung phụ họa thêm một câu: “Bà nội, cháu cho là nên mua thêm một bộ dành cho nữ.”

“Phoenie!” Neville đỏ mặt, nó tức giận trừng mắt nhìn em gái một cái.

Phoenix le lưỡi một cái, lúc này phu nhân Malkin đã thu cuộn thước lại. Phải chờ một chút mới có thể lấy quần áo, sau khi bà Longbottom dẫn Phoenix và Neville mua sách ở tiệm Phú quý và Cơ hàn xong thì dừng lại ở ven đường.

“Chúng ta còn cần một ít nguyên liệu cho môn Độc dược.” Bà nhìn Neville và Phoenix đang phấn khởi, chuẩn bị đi đến tiệm dược liệu.

“Bà nội, đũa phép!” Phoenix không nhịn được nói ra, nó đã thấy của hàng đũa phép của cụ Ollivander ở phía trước.

Bà Longbottom dừng chân lại, liếc nhìn cháu gái, có chút không tình nguyện gật đầu: “À, đúng rồi, suýt nữa ta quên mất, Phoenix cần một đũa phép, vậy ——” bà lấy bảy Galleon trong túi đưa cho Phoenix: “Cháu tự đi mua đũa phép cho mình đi, bà dẫn Neville đi mua nguyên liệu cho môn Độc dược cho hai đứa.” Tiệm dược liệu và tiệm đũa phép trong Hẻm Xéo nằm ở hai con đường khác nhau.

Phoenix gật đầu, vọt vào cửa hàng đũa phép của cụ Ollivander như một cơn gió.
 

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
434,172
Messages
7,316,530
Members
185,609
Latest member
watan

Most viewed of week

Most viewed of week

Back
Top Bottom