Người già, trẻ em… đó là những người chúng tôi đã gặp trong đêm Hà Nội lạnh giá, họ mưu sinh bất kể ngày đêm, với mong muốn kiếm miếng ăn sống qua ngày.Trong những ngày thời tiết rét buốt, tôi có nhiều dịp lang thang trên những con phố của Hà Nội để thỏa mãn niềm đam mê chụp hình, và hơn nữa, nó cũng là một phần công việc mà trước đó tôi và các TNV của Ấm vẫn làm: giúp đỡ những người vô gia cư.
Đã không ít lần tôi gặp những mảnh đời bất hạnh, những em nhỏ mặc manh áo mỏng, da thịt tím tái. Những người đàn ông đã ngoại tứ tuần, khuôn mặt nhăn nheo, khắc khổ chỉ mong mỏi có ai mua cho một vài món đồ. Mỗi người là một câu chuyện, mỗi câu chuyện đều để lại trong tôi những suy nghĩ ngổn ngang. Ước gì có một phép màu cho họ!
Câu chuyện ngắn về chú bé bán hàng rong
Khi gặp em, với những thanh kẹo cao su đi bán dạo, tôi hỏi:
- Tết có về quê chơi không em?
- Không, năm nào mẹ cũng bảo ở trên này vì Tết thì bán được nhiều hơn.
- Thế vì sao em ở trên này?
- Để bán kẹo chứ anh, chứ ở nhà lấy cái gì mà ăn.
Câu chuyện ngắn về người đàn ông bán bóng bay
Khi gặp chú ở ngã tư đường, tôi hỏi:
- Gần 1 giờ sáng rồi, chú không về nghỉ kẻo vợ con lo chú ơi ?
- Chú phải bán cho hết hàng, bình thường hai giờ sáng chú mới về cơ.
- Thế chú ăn tối chưa?
- Chú chưa, bóng còn chưa bán được thì yên tâm ăn sao được.
Chỉ hai mẩu chuyện nhỏ thôi cũng đủ để tôi và nhiều người phải suy nghĩ, cuộc sống với họ quá khốn khó, dù có mưu sinh cả đêm thì tiền lãi cũng chỉ đủ để sống qua ngày, chưa kể những lúc ốm đau.
Tác giả của những mẩu chuyện ngắn muốn giấu tên, địa chỉ của các nhân vật.
Photo & Story: Hoàng Long
sưu tầm từ facebook
Đã không ít lần tôi gặp những mảnh đời bất hạnh, những em nhỏ mặc manh áo mỏng, da thịt tím tái. Những người đàn ông đã ngoại tứ tuần, khuôn mặt nhăn nheo, khắc khổ chỉ mong mỏi có ai mua cho một vài món đồ. Mỗi người là một câu chuyện, mỗi câu chuyện đều để lại trong tôi những suy nghĩ ngổn ngang. Ước gì có một phép màu cho họ!
Câu chuyện ngắn về chú bé bán hàng rong
Khi gặp em, với những thanh kẹo cao su đi bán dạo, tôi hỏi:
- Tết có về quê chơi không em?
- Không, năm nào mẹ cũng bảo ở trên này vì Tết thì bán được nhiều hơn.
- Thế vì sao em ở trên này?
- Để bán kẹo chứ anh, chứ ở nhà lấy cái gì mà ăn.
Câu chuyện ngắn về người đàn ông bán bóng bay
Khi gặp chú ở ngã tư đường, tôi hỏi:
- Gần 1 giờ sáng rồi, chú không về nghỉ kẻo vợ con lo chú ơi ?
- Chú phải bán cho hết hàng, bình thường hai giờ sáng chú mới về cơ.
- Thế chú ăn tối chưa?
- Chú chưa, bóng còn chưa bán được thì yên tâm ăn sao được.
Chỉ hai mẩu chuyện nhỏ thôi cũng đủ để tôi và nhiều người phải suy nghĩ, cuộc sống với họ quá khốn khó, dù có mưu sinh cả đêm thì tiền lãi cũng chỉ đủ để sống qua ngày, chưa kể những lúc ốm đau.
Tác giả của những mẩu chuyện ngắn muốn giấu tên, địa chỉ của các nhân vật.
Photo & Story: Hoàng Long
sưu tầm từ facebook