Chat Nguy cơ tiềm ẩn về cách dạy con bằng phương pháp bạo lực

suthatbai

Newbie
Joined
Oct 14, 2025
Messages
5
Reactions
5
MR
0.155
Chào mn cháu là Tuấn đây. Hôm nay cháu lên để chia sẻ về vấn đề về góc nhìn của 1 đứa con khi bị dùng ppbl để dạy dỗ. Ngày cháu còn bé thì cháu cũng khá nghịch phá hết cái này đến cái kia. Bố cháu đi làm xa mẹ cháu ở nhà làm nội trợ, tính bố với mẹ cháu thì khác nhau hoàn toàn. Bố cháu thì hiền như bụt, mẹ cháu thì cứ phải gọi là khắt khe đến từng sợi chân lông ( nói trắng ra là gia trưởng cái gì cũng muốn theo ý mình ) và cả nhà cháu ai cũng là nạn nhân của mẹ cháu. Thì là từ cái thời cháu còn đang vừa vào cấp 1 các cô chú chắc cũng biết là trẻ con đứa nào chẳng muốn đi chơi, nhất là mấy đứa ở quê như cháu ạ. Mẹ cháu lại không cho cháu bước ra khỏi cổng, nhà cháu cũng bình thường nm không tv không điện thoại. Lúc nào cháu cũng rú rú ở nhà. Đợt cháu còn đi học nhà cháu bắt cháu ăn cơm xong là lúc 6h30 tối học đến khoảng gần 12h đêm mới cho lên giường đi ngủ. Do là bị ép trong thời gian dài thế là cháu sáng nào cũng mệt lả người 6h30 dậy đánh răng rửa mặt xong đến 6h50 đi mà ở quê như bọn cháu thì cứ 7h là vào học. 2 chị em chở nhau đi học nhà cách trường 3 km nm các cô chú thì cũng biết là 2 đứa trẻ con không ăn sáng đạp xe người nó mệt như nào rồi. Sau 1 thời gian chán ở nhà thì cháu quyết định là xin đi chơi với lũ bạn trong xóm. Vâng các cô các chú biết mom cháu nói gì không nói ntn nè:
Mom said:
- Đmm mày đi hốc cức với cno hay sao hả ! Đmm ở nhà đé-o đi đâu hết, học.
Các cô các chú thì biết rồi trẻ con như tầm lớp 2 lớp 3 thì nó ương mà. Thế là nhất quyết đi chơi chạy đi chơi luôn, Lúc đi khoảng 5h30 thì đang chơi được với mấy đứa bạn trong xóm thì khoảng 5h45 mẹ cháu cầm cây thiết bản ra vụt cháu đi về. Về đến nhà còn thêm khoảng chục phát nữa. Đến đây thì bắt đầu có những suy nghĩ phải gọi là hoang mang ( đến h cháu vẫn khiếp cái suy nghĩ đấy ) lúc đó nghĩ trong đầu:" Sau con kệ mom không ai chăm sống 1 mình đến die". Từ lúc đó là bắt đầu đi chơi nhiều hơn này ăn vụt nhiều hơn và bắt đầu chai đòn, cháu còn thêm được cái tính lì. Đòn roi cũng bắt đầu nặng hơn và đương nhiên cháu cũng nghịch hơn. Khi mà đến cái tuổi nổi loạn thì còn cãi thậm chí là cbi đánh nhau đến nơi. Mặc dù cháu biết là cãi bố mẹ là sai, là bất kính nm lúc đó cháu bồng bột nông cạn không chịu được. Khi cháu học xong lớp 9 cháu chán nhà quá cháu nghỉ học đi làm thì cháu thấy cuộc sống của cháu mới có sự đổi mới cũng như là cảm nhận được cuộc sống như 1 con người. Thậm chí đến bây giờ cháu với mẹ cháu không nói với nhau được câu nào luôn ạ. Cháu mong mọi người qua câu chuyện của cháu thì cô, chú, bác không áp đặt các phương pháp giáo dục các anh, chị, em bằng bạo lực nữa ạ. Bạo lực không phải là cách tốt nhất để dạy con cái, chỉ khi nào mà hết cách để dạy thì mới phải dùng thôi ạ.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe câu chuyện. Và nếu bài viết này tt tốt thì cháu sẽ kể về lớp 9 của cháu ntn, và các cuộc chạy nhà.
 

pipidn

Hero
Joined
Jan 2, 2013
Messages
6,133
Solutions
2
Reactions
4,284
MR
75.593
Chat with me via Teams
thôi tao lạy mày bớt xàm đi
đang kiếm điểm uy tín ấy mà , đợi 1 thời gian scam 1 cục rồi bay mất
:ami_fat_cat_077: :ami_fat_cat_077: :ami_fat_cat_077: :ami_fat_cat_077: :ami_fat_cat_077:
 

leenguyen69

Senior
Joined
Sep 5, 2014
Messages
743
Solutions
2
Reactions
627
MR
3.886

Tuấn kể lại tuổi thơ bị mẹ dạy dỗ bằng bạo lực, ép học hành nghiêm khắc, không cho đi chơi, dẫn đến mệt mỏi và phản kháng. Càng bị đánh thì càng lì lợm, cãi lại, thậm chí suýt đánh nhau với mẹ. Sau lớp 9, Tuấn bỏ học đi làm và cảm thấy cuộc sống mới thoải mái hơn. Đến nay, giữa hai mẹ con vẫn không thể nói chuyện bình thường. Qua câu chuyện, Tuấn muốn nhắn nhủ rằng bạo lực không phải cách giáo dục tốt, chỉ nên dùng khi thật sự bất đắc dĩ.
 

Tuấn kể lại tuổi thơ bị mẹ dạy dỗ bằng bạo lực, ép học hành nghiêm khắc, không cho đi chơi, dẫn đến mệt mỏi và phản kháng. Càng bị đánh thì càng lì lợm, cãi lại, thậm chí suýt đánh nhau với mẹ. Sau lớp 9, Tuấn bỏ học đi làm và cảm thấy cuộc sống mới thoải mái hơn. Đến nay, giữa hai mẹ con vẫn không thể nói chuyện bình thường. Qua câu chuyện, Tuấn muốn nhắn nhủ rằng bạo lực không phải cách giáo dục tốt, chỉ nên dùng khi thật sự bất đắc dĩ.
ÔI người trưởng thành có khác.
 
ÔI người trưởng thành có khác.
Làm lành với gia đình đi bạn à, có thế nào thì họ vẫn lo cho bạn, không lo thì đã không bắt ép r, bạn cũng như nào thì họ mới càng ngày càng nghiêm khắc như vậy, chứ những gì bạn kể khổ trên mình thấy quá là bình thường, nhà mình ngày xưa còn kinh khủng hơn nhiều. Bây giờ bạn còn bồng bột cái tôi quá lớn nên hận cha hận mẹ. Chứ tầm chục năm nữa bạn sẽ hối hận về những thứ bạn kể lể hôm nay!
 
Làm lành với gia đình đi bạn à, có thế nào thì họ vẫn lo cho bạn, không lo thì đã không bắt ép r, bạn cũng như nào thì họ mới càng ngày càng nghiêm khắc như vậy, chứ những gì bạn kể khổ trên mình thấy quá là bình thường, nhà mình ngày xưa còn kinh khủng hơn nhiều. Bây giờ bạn còn bồng bột cái tôi quá lớn nên hận cha hận mẹ. Chứ tầm chục năm nữa bạn sẽ hối hận về những thứ bạn kể lể hôm nay!
thì em cũng nói là em nghịch ngợm phá phách lắm ạ. Nói thật em nghĩ lại thấy cũng có lỗi. Nhưng mà lỡ đi trên con đường mình chọn thì quay đầu lại thì khó ạ.
 
thì em cũng nói là em nghịch ngợm phá phách lắm ạ. Nói thật em nghĩ lại thấy cũng có lỗi. Nhưng mà lỡ đi trên con đường mình chọn thì quay đầu lại thì khó ạ.
Gia đình là chỗ về cuối cùng để về r bạn à. Mai mốt nếu có thành công trên con đường bạn chọn, tiền xài thoải mái nhưng nhìn lại phía sau không còn ai mong chờ mình, không có người để chia sẻ, không chốn về ta nói nó còn đau hơn là bị mẹ đánh. Thôi thì bạn cố gắng với những gì bạn chọn, cũng từ từ làm lành với người thân, dần dần họ thấy thì sẽ công nhận bạn thui.
Thời bây giờ cha mẹ bỏ mặc con cái giao hết cho giáo viên, giao hết cho tivi điện thoại nhiều lắm, đến khi nó hư hỏng thì cha mẹ cũng chẳng có thời gian cũng kệ mẹ nó, cũng nghĩ học thấy đầy rẫy.
 
Gia đình là chỗ về cuối cùng để về r bạn à. Mai mốt nếu có thành công trên con đường bạn chọn, tiền xài thoải mái nhưng nhìn lại phía sau không còn ai mong chờ mình, không có người để chia sẻ, không chốn về ta nói nó còn đau hơn là bị mẹ đánh. Thôi thì bạn cố gắng với những gì bạn chọn, cũng từ từ làm lành với người thân, dần dần họ thấy thì sẽ công nhận bạn thui.
Thời bây giờ cha mẹ bỏ mặc con cái giao hết cho giáo viên, giao hết cho tivi điện thoại nhiều lắm, đến khi nó hư hỏng thì cha mẹ cũng chẳng có thời gian cũng kệ mẹ nó, cũng nghĩ học thấy đầy rẫy.
Vâng anh. Em thấy h bố mẹ 1 là lo cho con hết từ ăn uống đút tận miệng thời em học lớp 4 có 1 tk ở nhà được bố mẹ đút cho ăn tận miệng tk đấy nó được bố mẹ ông bà chăm như trẻ con hình như h vẫn được đút cho ăn ấy. 2 là bố mẹ kệ con muốn sống sao sống. Em ngày trước 4 năm đi học tổng 4 năm được 20k, sáng không ăn j trưa về đói ăn được mấy miếng bún, đồ nhà bán nên trưa còn về em ăn. Thế quái nào đến tối mẹ em kêu em ăn hẳn 2kg bún, xong đi kể với cô giáo là em đớp 2kg bún thế là lúc em trốn học đi chơi thì cô giáo kể với các bạn học em mới biết. Thật sự ra mà nói thì 2kg bún đấy nó chỉ rơi vào 20k, mà đi rêu em khắp xóm. Lúc đấy em suy nghĩ nó chán lắm, rơi vào hoàn cảnh ấy thì em chỉ muốn đi cho đỡ nhục, em mà có ăn được 2kg bún thì em cũng thấy em tài lắm ý. H em chán nhà lắm r 1 năm về được 2 3 lần là hết cỡ em thấy nhà h chả còn mặt mũi mà nhìn. Gọi đây là cái chuyện bé tí thôi chứ còn nhiều chuyện to to thì mời cả hàng xóm vào xem cùng cho vui.
 

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
434,258
Messages
7,322,112
Members
185,533
Latest member
anhduy667

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom