Mặc dù 20.10 đã qua và event cũng kết thúc. Nhưng mình vẫn muốn post bài này chia sẻ tâm sự với pà kon. Bài này tham gia event hồi 8/3 ^^
Em là một cô bé sinh viên đi học xa nhà, những thời gian xa nhà này, em mới cảm nhận được thế nào là cô đơn, xa tình thương người thân, cảm thấy thế nào là sự thiếu thốn tình cảm, buồn thế nào khi nhớ đến Mẹ.
Có lúc em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ buồn, không bao giờ khóc khi xung quanh có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều cuộc đi chơi vui, có vô số bài tập để làm , nhiều điều để khám phá. Thế nhưng mỗi khi chỉ còn lại một mình ,em không thể nào kiềm được nước mắt, khi nghĩ về gia đình, ba mẹ, em thương và nhớ ba mẹ nhiều lắm.
"Chiều cuối năm vắng nhà...Xuân đầu tiên xa Mẹ, Lòng buồn nên thở than...Tái tê vì nhớ quê...Đời sinh
viên đón xuân...Đứa nào cũng nhớ quá ...1 chút nắng quê nhà "
Trên chuyến xe lên lại Sài gòn. Mọi người hình như đã ngủ. Quay sang giường bên Ba cũng ngủ rồi.
Con trằn trọc mãi mà không ngủ được không chỉ vì mệt mà còn vì bài hát "Xuân Xa Mẹ" cứ vang lên, lời ca của ca sĩ sao giống nổi lòng của con lúc này thế! Kì nghỉ tết trôi qua nhanh quá, con lại rời xa gia đình mình, đi đến một nơi ồn ào và náo nhiệt nhưng lúc nào con cũng cảm thấy cô đơn.
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ"
Trong hai đứa con, con là đứa mang lại nhiều gánh nặng cho mẹ nhất phải không mẹ? Con làm khổ mẹ từ khi chưa sinh ra đời. Khi còn trong bụng mẹ, con quấy phá làm mẹ mệt, mẹ không ăn được, ba nói mẹ phải truyền nước biển suốt, lại còn làm nhiều công việc nặng nhọc. Rồi con được sinh ra, sinh non và nặng chưa được 2kg, đó là hình phạt thích đáng dành cho con nên con không trách ba mẹ đâu .
Con quá bé, chỉ cỡ con cá lóc to, không biết bú sữa, mẹ đút cho con từng muỗng sữa nhỏ giọt, cặp hai bên bụng con hai chai nước ấm. Đã nhỏ, con lại còn lười ăn, mỗi lần nghĩ lại ba mẹ phải mướn , trả tiền cho con nếu con ăn được hai chén cơm, tham tiền mà con ăn ba chén rồi cũng nôn ra hết, kỷ niệm đó thật vui mà khi nhớ lại con còn cười to. Nhớ có lần năm con học môn thể dục, vì chạy quá sức nên con ngã lịm đi khi nào không hay, bạn con gọi điện về nhà, mẹ tức tốc chạy nhanh đến trường, bỏ cả cửa hàng nhà mình để rước con về, pha cho con ly nước cam, con uống khoẻ lại ngay. Những buổi tối con bị sốt cao, mẹ túc trực bên cạnh, mẹ không ngủ, thay khăn rồi lại sờ trán con.
Hồi năm nhất , con giấu mẹ đó, có lần con bị sốt cao 40 độ, mê man trong cơn sốt, cô chủ nhà chăm sóc con mà con cứ tưởng là mẹ, nhớ mẹ vô cùng và con khóc....
Lại có một lần đi ăn bún với nhỏ bạn, con ăn không hết một tô, con bỏ mứa lại vì no chịu không nổi nữa, nhỏ bạn nó dám nói với con "đúng là mấy bà mẹ trẻ Miền Tây dễ dãi không biết dạy con", con không kiềm chế được mình, con quá bực, tay con chỉ muốn đấm vào mặt nó cho bỏ cái tội dám nói mẹ ta như vậy, nhưng tay con co nắm đấm lại mà không thể vung ra..., để rồi tối đó con nằm khóc vì tức và vì thấy có lỗi với mẹ. Mẹ chưa bao giờ ép buộc con làm những gì con không thích, ngay cả việc con chọn ngành học không như mẹ mong muốn.
Khi nãy con nhận được tin nhắn của em, nó nhắn tin nói buồn quá. Con biết mà, con mà đi rồi thì ai la mắng nó mỗi khi nó không chịu học bài mà lo nằm nhắn tin, ai là người chịu thua nó mỗi lần vật lộn =.="
Con biết mẹ cũng buồn nữa, nó lo học lo chơi, ba thì luôn bận rộn. Chiều tối mẹ đứng tập thể dục một mình, không có tiếng con tâm sự, kể mẹ nghe chuyện con sống ở sài gòn ra sao, chuyện bạn nào ghét con, bạn nào thích con. Con biết chắc mẹ sẽ buồn nhiều!.
Sống ở Sài gòn mệt mỏi quá mẹ ơi. Lúc nào ra đường con cũng cảnh giác cao độ đến mệt. Bị giật điện thoại rồi còn bị xàm sỡ. Nhưng mẹ đừng lo lắng cho con, mẹ nói Ngoại nữa, đừng lo lắng cho con quá,
con không dễ gì bị ai ăn hiếp đâu . Bằng chứng là con đã giật lại được điện thoại. Chạy theo cái ông dê xồm kia chửi ổng biến thái ="=
Việc con gái sống xa nhà mà không gần người thân là một mối lo lớn, con gái thường thiệt thòi đủ điều.
Nhưng mẹ yên tâm nha mẹ, con vẫn luôn nhớ lời mẹ dặn "tặng người yêu cả bầu trời nhưng hãy giữ lại một hai ngôi sao cho mình"
Mặc dù phương tiện liên lạc về nhà là internet, điện thoại. Nhưng không lúc nào con không mong được về ngay bên mẹ, được ôm mẹ, nghe giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, kể cả những lần mẹ la mắng vì con không chịu ăn cái đùi gà ="=, mỗi sáng con ngủ dậy trễ mà không chịu tập thể dục. Gọi điện về nhà,
con hỏi thăm mẹ có khoẻ không, mẹ nói mẹ khoẻ, con đi rồi mẹ khoẻ lắm! Con nghe mà con cười...rơi nước mắt đó mẹ. Con đã từng viết những bài văn về Ngoại, về Ba lần nào cũng được điểm cao trong lớp, nhưng chưa bao giờ con có dịp viết về Mẹ.
Rất cô đơn nhưng cũng rất vui vì lần này con tham gia viết bài dự thi , và được viết về Mẹ - Người mẹ kính yêu của con, người mà ngay lúc này con đang vô cùng thương nhớ.
Nhân ngày 8/3 con chúc mẹ luôn dồi vào sức khoẻ, luôn xinh đẹp và hạnh phúc. Con sẽ học thật tốt và vui vẻ hướng về tương lai. Dù con có đi khắp phương trời, thì mỗi giây, mỗi phút con đều nhớ về mẹ. Người mẹ hiền kính yêu của con
"Đêm đêm con thắp đèn trời
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con"
Vẫn biết mỗi người một cảnh ngộ, có nhiều bạn sống xa nhà và rất nhớ gia đình, nhớ mẹ như em.
Nhưng em cảm thấy cô đơn và lẻ loi quá. Em đã tự trách mình những tháng ngày qua đã không quý
trọng thời gian ở bên gia đình để giờ đây thấy mình thật ngốc . Em rất cảm ơn cuộc thi đã cho em một
không gian để em bày tỏ nỗi lòng của mình, và gửi những lời yêu thương đến người Mẹ kính yêu của
em.
Lúc nào cũng một hai rằng con nhớ mẹ...
Nhưng có phải lúc nào con cũng nhớ mẹ đâu.
Con chỉ nhớ mẹ những lúc con đau,
Những lúc con buồn, những khi con vấp ngã.
Không biết bao lần giữa cuộc đời vội vã.
Con nhận ra mình "lỡ" quên mẹ từ lâu.
Muốn gọi điện về thăm hỏi đôi câu...
Lại tặc lưỡi cho qua, còn bao nhiêu việc.
Và cứ thế thời gian trôi mải miết
Chỉ có mẹ âm thầm, lặng lẽ ngóng tin con
Từng phút, từng giây mong đợi mỏi mòn.
Luôn dõi theo con dù chẳng 1 lời thương nhớ...
Cả cuộc đời mẹ để lòng rộng mở
Sẵn sàng đón con sau những thất bại nhọc nhằn...
Ngã vào tay mẹ không một chút băn khoăn,
Con bớt muộn phiền, tóc mẹ dày thêm sợi bạc
Lòng mẹ ngàn năm chẳng có gì đổi khác.
Con cứ nghĩ rằng mình thương nhớ mẹ biết bao nhiêu
Để rồi hôm nay...
Lòng nhói đau khi nghe tiếng mẹ thân yêu...
Nghẹn ngào nói nhớ con...
Con chợt nhận ra mình đứa con có lỗi !!!
(Bài thơ được sưu tầm trên mạng)
Clip :Gần cuối clip có bài Xuân Xa Mẹ http://www.youtube.com/watch?v=1zo6JeFqHYc