Chuyện này cũng 1 năm rồi, cũng ko đặc sắc cao siêu gì lắm nhưng mà khi ngẫm lại e thấy rất có ý nghĩa. Em học cấp 3 ở trường điểm của tỉnh nên xa nhà, phải ở ktx. Ở ktx của em có 1 anh... gọi là dạng gì ta.... à dạng hay nói nhiều mà ko giỏi thôi chứ ko phải là người xấu. Và tất nhiên là học cũng ko giỏi. Nên trong ktx đa số đều ghét ảnh. E thì ko ghét nhưng mà cũng ko thích anh ấy cho mấy. Tối hôm đó, ảnh nhờ em sửa hộ bài pascal ảnh code nhưng ko chạy (hai đứa đều là chuyên tin, mà tin chuyên thì cái chương trình pascal nó khủng khiếp lắm). Lúc đó e cũng đang bận học bài. Nếu mà em bảo ko biết thì sẽ xog ngay và tiết kiệm dc thời gian để ngủ cho khỏe thân. Nhưng mà nghĩ lại, cũng tội nghiệp ảnh nếu ko có ai giúp thì ảnh sẽ bế tắc, tại vì ông thầy dạy tin nổi tiếng thẳng tay, nếu ảnh dính gậy thì có nguy cơ loại trug bình và bị đuổi về quê... vậy là em dành chút thời gian để giúp ảnh, thật ra là cũng hơn một tiếng. Đây mới là khúc cảm động nè
.. Lúc em chuẩn bị đi ngủ thì thì ảnh đem ra bịt bánh còn đúng 2 cái, cho em 1 cái
ở ktx mà có gì ăn là vui lắm, nhưng em vui nhất ko phải vì cái bánh mà vì những gì mình đã làm và những gì nhận dc. Từ đó em cũng hiểu thật ra những người bình thường hơi nhố nhăng thì ko hẳn là xấu đâu... em muốn nói với mọi người là hãy tin vào luật nhân quả, có cho đi sẽ có nhận lại...