Năm đầu tiên ở ĐH nghỉ hè tui về quê của thằng bạn chơi. Tổng cộng là 7 đứa, 3 gái 4 trai cộng với ba của nhỏ bạn nữa đi về Bình Châu chơi, về BC ở nhà thằng bạn có má với em trai nó. Má của thằng bạn quý mấy đứa lắm nấu cháo gà rồi làm đồ ăn đủ thứ, em của thằng bạn cũng hiền mà ngoan, lễ phép. Mấy đứa con trai con gái năm 19, 20 tuổi thiệt tình coi trời không ra cái gì hết, tối ăn cơm xong kéo ra lộ tán phét. Nhà thằng bạn không phải khu tỉnh lị mà đi miết vô trong nên ta nói nó vắng teo à, buổi tối ngoài tán phét và đánh bài ra không còn làm được cái gì nữa hết. Nói đông nói tây một hồi mấy đứa bạn hỏi nó “ở đây có gì hay ho không?” Thằng em bạn rụt rè “Em nghe nói cách đây mấy mấy trăm thước có một mộ của hai anh em sinh đôi mới chết người ta đi ngang hay bị nhát” Ối mẹ ơi cảm đám nghe như bắt được vàng, đi, đi coi liền. Nguyên đám kéo nhau rồng rắn đi ra đó, cái mộ mới đắp ngay dưới bụi tre nhưng đứng muỗi chít muốn nát đít mà không thấy cái gì hết nên đi về, vừa đi vừa càu nhàu thằng em mày dẫn đi cái chỗ gì mà cóc thấy gì hết vậy.Về tới nhà thằng em nó nói “Cách nhà mình mấy căn có một căn nhà hoang, chủ trước tự tử trong đó, nếu mấy anh chị muốn em dẫn mấy anh chị đi coi” Cả đám đồng ý liền, nó quay vô nhà lấy 3 nén nhang, lúc đi ra hỏi sân tụi tui gặp mẹ thằng bạn đi vào, bả hỏi “mấy đứa bay đi đâu đó”, tụi tui nói “dạ đi vòng chơi”, bả dặn “coi chừng đó nha”. Tụi tui hỏi “dạ coi chừng gì bác” [tưởng bả dặn coi chừng rắn rít này nọ, bả nói giọng thẳng băng “coi chừng ma”.Hic, người lớn đã nói vậy thiệt tình tụi tui không dám giỡn mặt nữa, cả đám nắm tay nhau, ba đứa con gái được ưu tiên đi giữa, hai đứa con trai trước, hai đứa bọc hậu, rồng rắn đi qua nhà kia. Tới nơi thằng em đốt nhang, tụi tui cử thằng gan nhất khấn, nội dung thế nào tui cũng chả nhớ, đại loại là tụi con ở tp về, không có ý dám khinh động, chỉ là cả đời chưa bao giờ gặp nên muốn gặp một lần để tin tưởng thờ phụng [hic, coi láo toét ghê không, kêu ra cho gặp để tin mới ghê]. Tụi tui đốt nhang xong đứng đợi, đốt gần tàn nén nhang mà không thấy gì tụi tui mới quay qua khoảng sân chứ không nhìn vô căn nhà hoang nữa, thằng em vẫn nhìn, bỗng dưng nó kêu thất thanh, anh chị thấy gì không, tụi tui quay lại không thấy gì, hỏi nó chiện gì, nó nói anh chị không thấy người đàn ông áo trắng người đầy máu hả? Má ơi tụi tui mà thấy gì cho chết liền đi nhưng mà cả đám cũng ráng banh mắt lên mà coi, vẫn không thấy gì, nói nó em chỉ rõ coi, ở đâu, thằng em đã bắt đầu xuất mồ hôi lạnh, mắt nó bắt đầu dại đi, giọng lạc hẳn đi và coi chừng như muốn tè trong quần. Hic, tuy chưa thoả mãn ước mong nhưng thấy thằng em sợ quá nên tụi tui đành kéo quân đi zìa. Phải có hai đứa bạn trai dìu nó vì nó gần như bước không nổi. Má thằng bạn hết hồn khi tụi tui bưng thằng nhỏ về, tụi tui áy náy muốn chết luôn. Suốt cả đêm thằng nhỏ mớ kêu người này người nọ miết. Sáng ra tỉnh dậy thì nó không nhớ gì hết. Tụi tui đành im re luôn không dám nhắc nữa.Tối hôm sau ăn cơm xong tụi tui lại ra ngoài đường ngồi tán phét chuyện em thằng bạn. Thằng bạn tui nó nói không biết tại sao nữa, em nó rất hiền lành, không bao giờ nói dối, mà chuyện nó lạc giọng, vã mồ hôi lạnh và lả người tối qua thật không thể nào giả tạo được. Thằng bạn tui đoán là chắc thằng nhỏ đã sợ và cũng nhẹ vía nên thấy vong, còn tụi tui tụ tập đông quá nên không thấy được. Tụi tui ngồi nói chuyện miết đến lúc sương xuống luôn, lạnh ơi là lạnh mà vẫn còn tám [lâu lâu mới có dịp đi chơi mà]. Ở dưới quê khoảng 8h là không thấy ai đi ngoài đường mà lúc đó là cũng phải 11 – 12 giờ rồi, mải nói chuyện tự dưng tụi tui nghe giọng một người đàn ông nói “sao giờ này còn chưa ngủ mà cả đám còn ngồi đây” Tui vẫn nhớ thằng bạn tui trả lời “ở sg về ngủ sớm hong quen chú ơi” xong tụi tui quay lại nói chuyện tiếp. Trời ơi khoảng 1 phút sau thôi tụi tui lạnh cả sống lưng vì 7 đứa không hề thấy ông này đến và đi như thế nào, cũng không đứa nào thấy cái mặt ổng ra sao, không nghe tiếng bước chân của ổng lúc ổng đi luôn, hic, tụi tui vẫn thắc mắc hoài không biết ổng có phải “hiện ra” cho tụi tui gặp mà tụi tui không biết hay không nữa. Hơn 10 năm rùi mà mỗi lần nhớ lại tui vẫn thật sự không biết ổng là người hay ma …