Chat Vài mẩu truyện vui

DaoDung2008

Banned
Joined
Feb 18, 2014
Messages
5,977
Reactions
1,522
MR
0.472
Chat with me via Yahoo Messenger Follow me on Facebook X.com

Thương vợ​


Bước vào bếp, chồng bảo vợ:

- Em đang làm gì thế?

- Anh thấy đấy, em đang rửa bát.

- Không được! hôm nay là sinh nhật em cơ mà, anh không cho phép em làm thế đâu!

- Ồ anh yêu, anh tốt quá, cám ơn anh! - vợ cảm động đến phát khóc.

- Em cứ vứt hết đấy - chồng nói tiếp - Để ngày mai em hãy làm!
 

Tìm được bố nhờ máy tính​


Một kỹ sư máy tính vừa tạo ra được chiếc máy có khả năng biết mọi thứ.

Anh ta tự hào nói với bạn của mình:

- Hãy hỏi nó bất cứ câu gì. Nó sẽ trả lời cho anh biết.

Người bạn liền gõ câu hỏi vào chiếc máy:

- Bố tôi ở đâu?

Màn hình máy chớp sáng liên tục và hiện ra dòng chữ:

- Bố của anh đang đi câu cá ở hồ Lasca.

Người bạn lắc đầu:

- Làm gì có! Bố tôi đã mất cách đây 10 năm rồi cơ mà!

Viên kỹ sư rất bối rối. Anh ta chỉnh sửa một vài chỗ trên máy và đề nghị anh bạn hỏi lại theo một cách khác. Người bạn lại gõ:

- Chồng của mẹ tôi ở đâu?

Một lần nữa màn hình chớp sáng liên tục. Rồi câu trả lời hiện lên:

- Chồng của mẹ anh đã mất cách đây 10 năm. Còn bố anh thì mới bắt được con cá nặng hai kí ở hồ Lasca
 

Tranh thủ nhờ vả​


Anh chàng lái xe đi tìm khách sạn ở một thành phố lạ để ngủ qua đêm.

Đang loay hoay chạy tới chạy lui thì nhìn thấy một cụ bà tóc bạc trắng, trông hết sức phúc hậu. Anh ta thò đầu ra ngoài xe hỏi thăm đường.

- Cụ ơi, làm ơn chỉ đường cho cháu tới khách sạn Mặt Trời Vàng!

Bà cụ mỉm cười, ánh mắt đầy thân thiện sau gọng kính lão:

- Ồ, anh cho già đi cùng rồi già chỉ cho.

Anh lái xe vui vẻ mời cụ lên xe đi cùng. Theo tay cụ bà chỉ anh lái xe rẽ qua nhiều con phố, nhiều ngã tư đèn xanh, đèn đỏ... cứ như vậy được chừng khoảng 12 km, đến trước một căn nhà nhỏ, cây cỏ mọc um tùm, bên trong có ánh đèn le lói, trông hết sức “liêu trai”, bà cụ khẽ khàng:

- Hãy dừng xe ở đây đi chàng trai!

Anh lái xe thoáng chút lo âu, giọng anh thảng thốt:

- Thưa cụ chỗ này u tịch quá, đâu phải là khách sạn Mặt Trời Vàng!

- À đây là nhà của già. Còn cái khách sạn mà anh muốn đến thì hãy quay lại 11 km, gần chỗ ban nãy, rẽ trái vài chục mét là nhìn thấy!
 

Logic 'củ chuối'​


Trong tiết học đầu năm, cô giáo tiểu học yêu cầu mỗi học sinh kể một chuyện và rút ra bài học từ câu chuyện ấy.

Andrey là người xung phong kể đầu tiên:

- Ba em là chủ trang trại. Hàng tuần nhà em cho trứng gà vào rổ mang ra chợ bán. Một hôm chúng em bị đụng xe, trứng vỡ sạch. Bài học là: Đừng để tất cả trứng vào chung một rổ.

Đến lượt Billy:

- Cha em cũng là chủ nông trại, Một lần chúng em đặt 12 quả trứng gà vào máy ấp trứng, nhưng chỉ có 8 quả nở. Bài học là: Không nên tính số gà trước khi trứng nở.

Tức mình vì những bài học sâu sắc bị bạn biến tướng thành chuyện không đâu, Michelle kể:

- Trong chiến tranh, máy bay chở chú của em bị bắn hạ. Ông nhảy dù xuống một hòn đảo xa, trên người chỉ có một chai whisky nhỏ. Bị 12 tên địch vây bắt, ông uống hết nhẵn chai rượu rồi xông tới tiêu diệt cả 12 tên bằng tay không.

Cô giáo sốt ruột:

- Đó là câu chuyện, còn bài học là gì?

- Dạ bài học là: Chớ có đùa với chú em khi ông ấy đã uống rượu.
 

Những bài văn bất hủ của học trò​


Đề: Tả con lợn.

Con lợn nhà em to bằng con dê cụ. Cái mồm nó thì như cái ống bơ, hai con mắt nó như hai quả bàng. Còn cái tai của nó giống như hai cái quạt trên đầu để nó quạt mát.

Đề: Tả cây xà cừ.

Nhìn từ xa, rễ cây xà cừ nổi lên khỏi mặt đất, em vội vàng bảo cha mẹ em lấy bùn dưới ao để đắp cho cây.

Đề: Tả về người bạn thân của em.

Em có một cậu bạn thân tên là Thành. Cả nhà bạn béo ục ịch.

Đề: Đặt câu với cụm từ "chôn rau cắt rốn".

Bố em làm nghề chôn rau cắt rốn.

Đề: Tả cây bàng.

Ở góc sân trường em, có cây bàng già. Cây bàng có ở đó từ bao giờ em cũng không biết nữa. Cây bàng cao hơn em một chút, tán lá xòe rộng làm sân chơi cho em và các bạn trong những giờ nghỉ.

Đề: Tả con mèo.

Nhà em có nuôi một con mèo mướp. Đầu nó to bằng quả quýt, tai bằng hạt mít, có sáu cái râu, mỗi bên 3 cái.

Đề: Tả thầy Hiệu trưởng.

Một buổi sáng tinh sương khi cổng trường vừa mở thì có một bóng đen lù lù bước vào. Đó là thầy Hiệu trưởng của trường em.

Đề: Tả cây hoa em thích.

Em thich nhất là cây hoa hồng. Hoa hồng rất đẹp. Bông của nó tròn to bằng quả trứng gà. Cành của nó thẳng và không có gai.
 

Vì 10 đô la​


Giữa cảnh chiến trường ác liệt đầy khói lửa, người lính Brown vẫn len lỏi qua bãi mìn cứu thoát rồi vác ra ngoài người đồng đội bị thương là Macknli.

Chỉ huy đại đội đã tuyên dương Brown trước hàng quân. Sau đó viên chỉ huy hỏi riêng Brown:

- Sao cậu có thể hành động dũng cảm đến như thế?

- Biết làm sao được - Brown đáp - Con lợn Macknli ấy vẫn còn nợ tôi 10 đô la.
 

Ngày vui nhất​


Một anh mới lập gia đình nói với bạn: "Ðời mình chỉ có một ngày vui nhất. Ðó là ngày cưới cô ấy".

Anh bạn trả lời:

- Còn mình thì có tới hai ngày vui lận.

- Ngày nào thế? - Người bạn hỏi.

- Ngày mình cưới vợ và ngày mình ly dị vợ.
 

Vỡ đầu vì hát tặng người yêu​


Hai người bạn hỏi thăm nhau:

- Tối qua, cậu đến nhà nàng chơi vui vẻ chứ?

- Ừ, tớ đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca và cô ấy ném xuống cho tớ một cành hoa…

- Lãng mạn quá, thế còn đầu cậu bị sao thế?

- À… vì cô ấy đãng trí không… rút cành hoa ra khỏi lọ!

- !?!
 

Chứ ông nghĩ tôi đang làm gì?​


Một du khách đến một hòn đảo. Ông thấy trên bến cảng một ngư dân trẻ đang nằm nhìn trời.

Ngạc nhiên, ông hỏi:

- Tại sao anh không làm việc để có chiếc thuyền thứ hai?

- Để làm gì?

- Với số tiền có được từ con thuyền thứ hai, anh sẽ mua chiếc thứ ba, thứ tư, rồi cả đoàn thuyền.

- Rồi sao nữa?

- Với số tiền có được từ đoàn thuyền, anh có thể nghỉ ngơi.

- Vậy ông xem, tôi đang làm gì đây?

- !?!
 

Ông chủ sập bẫy lừa của người bán vịt​


Ông chủ đoàn xiếc nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc trên đường phố: Một con vịt nhảy nhót trên chiếc nồi úp ngược.

Ông ngạc nhiên vô cùng và bèn trả khoản tiền lớn để mua con vịt cùng chiếc nồi.

Chỉ một ngày sau, ông ta tức giận tìm tới chỗ người bán vịt:

- Tôi để con vịt lên chiếc nồi và làm hết cách rồi mà nó cứ đứng ngơ ra, không chịu nhảy nhót gì cả!

Người bán vịt bình thản đáp lại:

- Thế à? Thế ông có nhớ đốt nến dưới chiếc nồi không?

- !?!
 

Không nhận ra vì mặc quần áo​


Tý là một huấn luyện viên bơi lội tính tình vui vẻ, hài hước.

Có lần, ông đang đi mua sắm trong cửa hàng bách hóa thì một nữ học trò nhận ra ông và cúi chào.

- Em chào huấn luyện viên ạ!

Huấn luyện viên khựng lại giây lát rồi đáp lễ:

- Chào em, em là...

- Dạ! Em là Tũn học bơi trong lớp của thầy dạy đấy.

- Chà, thì ra là Tũn! Em mặc quần áo nên tôi không nhận ra.

- !?!
 

Truy tận gốc​


Hai cô bạn gái nói chuyện với nhau: "Trong công ty, giữa một 'đống' ứng cử viên thu nhập 400 - 500 USD/tháng, chẳng lẽ cậu không chọn được chàng nào sao?".

- Không phải vậy. Nhưng... mà này, cậu có biết ai là người trả tiền cho bọn họ không?
 

Hỏi khó con rể tương lai​


Ông nọ phỏng vấn chàng rể tương lai của mình:

- Vậy là anh muốn yêu con bé nhà tôi?

- Dạ.

- Liệu anh có đủ khả năng xây dựng gia đình và đem lại hạnh phúc cho nó hay không?

- Dạ! Cháu sẽ cố gắng.

- Thế con bé nhà tôi nó có thực sự yêu anh không?

- Dạ thưa bác, cháu nghĩ là có ạ.

- Theo anh, có bao nhiêu người trả lời như… anh?

- !!!?
 

Làm khổ người nghèo​


Một ông hỏi: "Tại sao phụ nữ chỉ thích lấy chồng giàu, có nhà lầu, xe hơi, tiền bạc phủ phê mà không muốn lấy người chẳng có cái gì cả?".

- Phụ nữ vốn giàu tình cảm, họ không muốn làm khổ người nghèo thêm làm gì!
 

Vẫn bị nhận ra​


Mệt mỏi vì bị giới nhiếp ảnh săn đuổi, hai cầu thủ nổi tiếng thế giới Tý và Tèo quyết định cải trang để không ai nhận ra họ.

Trong diện mạo mới, Tèo ung dung dạo phố. Bỗng một phụ nữ trẻ gọi anh:

- Khoẻ chứ, Tèo?

Rất ngạc nhiên vì vẫn có người nhận ra mình, Tèo lập tức trở về để kiểm tra lại.

Khi quay ra phố, lại chạm trán với người phụ nữ ban nãy:

- Anh Tèo vừa về nhà ư?

Tèo bối rối:

- Sao cô nhận ra tôi?

- Ơ! Cậu sao vậy? Tớ là Tý đây mà!

- !?!
 

Trùng hợp khó tin​


Sau 2 giờ khề khà ở quán rượu, Jim Staylor quay sang người ngồi bên cạnh bắt chuyện: "Trông anh quen quá. Anh sống gần đây à?"

- Vâng, tôi sống ở con phố này.

- Tôi cũng sống ở con phố này đấy. Mà này anh cũng bằng tầm tuổi tôi đấy nhỉ. Anh học cấp 3 ở đâu vậy?

- Ồ, tôi tốt nghiệp trường Francis Lewis năm 1988. Thế còn anh?

- Lạ nhỉ - Jim nhíu mày- Tôi cũng tốt nghiệp trường Francis Lewis năm 1988.

- Thế anh học trường đại học nào?

- Beloit ở Wisconsin.

- Không thể tin được. Tôi cũng học ở Beloit mà. Thế anh học khoa nào?

- Tôi học cùng khoa với Kevin Sullivan nổi tiếng đấy.

- Sullivan? - Jim tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ - Anh đừng có đùa tôi đấy nhá, thật là một sự trùng hợp khó tin...

Ngay lúc đó một bồi bàn đi qua, Jim liền kéo lại: "Stamp này, anh không thể tin nổi đâu. Anh chàng ngồi cạnh tôi tốt nghiệp cùng một trường cấp 3 và cùng năm với tôi đấy. Anh ta còn học cùng trường đại học với tôi nữa. Thậm chí anh ta còn học cùng khoa với tôi nữa cơ. Thật là sự trùng hợp kỳ lạ".

Người bồi bàn tên Stamp nhìn hai người đàn ông rồi nói, giọng đầy vẻ hưởng ứng:

- Ồ, đúng là một điều kỳ diệu!

Thấy 3 người đối đáp khá sôi nổi, ông chủ quán liền chạy đến:

- Có chuyện gì vậy?

- Dạ, không có gì đâu ạ - Stamp đáp - Anh em sinh đôi nhà Staylor lại say xỉn ấy mà.
 

Cãi lệnh quan​


Ngoài đường không có đèn. Tối đến, quan phủ đi vấp phải người ta, lấy làm giận lắm. Sáng mai, quan ra cáo thị: "Ai đi đêm phải cầm đèn".

Đêm hôm ấy, quan đi, lại vấp phải một người. Quan quở:

- Ngươi không đọc cáo thị à?

Người kia đáp:

- Thế sao ngươi không cầm đèn?

- Bẩm có, tôi có đèn.

- Thế sao trong đèn không cắm nến?

- Bẩm, trong cáo thị chỉ thấy nói cầm đèn, chớ không thấy nói cắm nến.

Quan phủ về trong lòng rất hậm hực, sáng hôm sau lại ra cáo thị: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải cắm nến".

Đêm hôm ấy, quan đi, lại vấp phải một người.

Quan lại quở:

- Đi đêm sao không có đèn, có nến?

Người kia đáp:

- Bẩm, tôi có đủ đèn, có nến.

- Thế sao người không thắp nến?

- Bẩm vì trong yết thị không thấy nói thắp nến.

Quan phủ lại ra về, ngay sáng hôm sau quan cho ra cáo thị mới: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải cắm nến, nến phải thắp".

Nhưng một hôm, nửa đêm, quan đi, lại vấp phải một người có đèn, có nến, nhưng nến đã thắp hết rồi. Quan lại quở. Người kia nói:

- Bẩm, trong cáo thị không thấy nói hết cây nến này, phải tiếp cây nến khác ạ!

- !!!!!!
 

Bài học cho vợ chồng trẻ​


Một cặp vợ chồng trẻ nhận được rất nhiều quà cưới quý giá khi xây tổ ấm ở vùng ngoại ô. Một sáng nọ, họ nhận được qua đường bưu phẩm có hai vé mời xem buổi trình diễn nổi tiếng trong thành phố.

Trên phong bì chỉ kèm theo một dòng duy nhất: "Đoán xem ai gửi".

Cặp vợ chồng rất lấy làm thích thú và cố xác định xem người gửi tặng nhưng không tài nào đoán ra.

Hôm sau, họ đến nhà hát đúng theo vé mời và tận hưởng một tối vui vẻ. Về đến nhà lúc đã khuya, khi hai vợ chồng vẫn còn cố suy đoán tung tích người mời vô danh thì khám phá ra nhà mình đã bị cuỗm sạch mọi món đồ có giá trị.

Trên chiếc bàn trong phòng ăn là một mảnh giấy viết cùng nét chữ với lá thư gửi kèm theo cặp vé lúc trước: "Bây giờ thì quý vị biết rồi".
 

Người chồng tinh tế​


Risa và Mary là đôi bạn thân. Cả hai đều đã có gia đình nhưng mỗi khi gặp nhau, họ thường phàn nàn rằng chồng của mình không hề cảm thấy may mắn khi được chung sống với những công trình hoàn hảo của thượng đế.

Một buổi sáng đẹp trời, Mary bàn với Risa:

- Chúng ta cần phải đi thẩm mỹ viện. Cần phải cho các lão chồng biết được giá trị thực của chúng ta.

Risa cho là phải và cả hai nhất trí sẽ gặp lại nhau vào hôm sau. Sáng hôm sau, vừa gặp nhau, Risa tỏ vẻ bực tức:

- Lão Peter nhà tớ làm tớ tức điên người! Tớ hỏi xin lão 5.000 bảng để đi thẩm mỹ viện.

- Đoán ra rồi, cái lão keo kiệt ấy không cho cậu chứ gì?

- Không, lão quá đáng lắm. Lão nhìn tớ từ đầu tới chân rồi rút ví đưa ngay cho tới 20.000 bảng.
 

Kiểu gì cũng phải cắt​


Một anh chàng thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phận sinh dục của mình. Anh tìm đến chuyên gia giỏi để chữa.

Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói:

- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá nhiều tiền.

Anh nghĩ thầm: "Thật là một cú sốc quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được khi chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại, thật là quá bất hạnh. Còn nước còn tát, chẳng nhẽ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?"

Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm vị chuyên gia khác. Vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm, sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói:

- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ...

- Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ - Anh nghĩ quá thất vọng.

Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác. Anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và niềm hy vọng cuối cùng. Sau hồi lâu, ông nhìn anh nói:

- Đúng là bọn bác sĩ hễ động đến là tiền, là tiền.

Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên:

- Thưa, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ?

- Không, không cần phẫu thuật...

- Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị... - Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai.

- Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự... rụng!
 

Announcements

Forum statistics

Threads
434,165
Messages
7,316,336
Members
185,593
Latest member
kimeiglobal

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom